Chương trước
Chương sau
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã tới lúc thực hiện kì thi quan trọng nhất cuộc đời của chúng ta - thi đại học.
Lúc này đây Hạnh Nhi đang chăm chỉ ôn bài cùng với Tuyết Sang tại nhà của Hàn lão sư.
- " Aaaah, không giải nữa, tớ thực sự không biết làm..." - Tuyết Sang than thở
- " Cậu cố gắng đi, chẳng phải cậu muốn nào khoa thiết kế sao?"- Hạnh Nhi hỏi
- " Đúng là vậy nhưng đề này cũng khó quá rồi. À mà cậu thi vào khoa nào thế?"
- " Mình á? Mình sẽ thi vào quản trị kinh doanh"
Hàn Mạc vẫn im lặng quan sát 2 người trò chuyện một lúc. Anh nhận thấy cái bóng đèn Tuyết Sang thực sự rất phiền, phá đi bầu không khí tốt đẹp của anh và cô. " Không thể như thế được"
Sau đó anh lấy điện thoại ra, gọi cho một ai đó
- " A lô" - Đầu dây bên kia trả lời ngay. Hàn Mạc bên đây có thể nghe thấy tiếng nhạc rất to, cùng tiếng của mấy người phụ nữ khác. Chắc hẳn hắn đang ở bar rồi
- " Cậu có biết dạy học cho lớp 12 không?" - Hàn Mạc hỏi
- " Nói thật chứ hồi đó tớ không đứng nhất thì cũng đứng nhì"
- " Vậy thì qua đây"
- " Làm gì? Tớ còn rất nhiều cô chưa bồi rượu hết"
- " Cho cậu 5 phút"
Nói xong Hàn Mạc cúp máy, tiếp tục chăm chú quan sát Hạnh Nhi giải đề. Thật ra Hàn Mạc có nhúng tay vào việc ra đề lần này, anh có thể quyết định đến 70% số câu hỏi trong đề, chỉ cần cô giải được số đề anh cho thì chắc chắn 100% đậu đại học. Làm như thế này thật không công bằng với học sinh khác nhưng anh yêu cô với lại anh có tiền muốn làm gì không được, thiên hạ giờ hầu như nằm trong tay anh.
Quả thật 5 phút sau Chí Tôn tới, hắn không dám tới trễ sợ rằng Hàn Mạc sẽ uy hiếp hắn về việc rời khỏi tổ chức. Hắn vừa chạy lên tầng vừa thở như điên. Nhưng khi mở cửa ra thấy hai cô gái xinh đẹp ngồi đó thì hắn lấy lại phong độ ngày nào.
Mặt cool ngầu, hạ giọng xuống hắn nói
- " Cậu gọi mình tới đây có việc gì? "- Chí Tôn vừa vuốt vuốt tóc vừa hỏi
- " Đưa cô gái này đi ôn tập. Nếu cô ấy không đậu đại học..."- Hàn Mạc vừa nói vừa chỉ tay sang Tuyết Sang
- " Tớ biết rồi, khổ quá"
Anh nhìn sang Tuyết Sang, thấy cô gái nhỏ này rất đáng yêu liền muốn làm thân.
- " Đi thôi cô em dễ thương "
Tuyết Sang có đôi phần sợ hãi người đàn ông đứng trước mặt. Mặc dù rất đẹp trai và phong độ, nhưng chắc chắn hắn ta là tay ăn chơi.
Thấy vẻ mặt Tuyết Sang lo lắng Hàn Mạc liền nói thêm.
- " Cô ấy mất một sợi tóc thì..."
- " Biết rồi sao cứ nhắc mãi thế"
Chí Tôn nhanh chóng kéo tay Tuyết Sang ra xe, " Tay con gái lúc nào cũng mềm như thế này sao?" Chí Tôn tự hỏi bản thân mình. " Trên người cô ấy có mùi gì thơm thật. Chết tiệt"- Hẳn là anh đã dính độc phụ nữ rồi nhưng cảm giác này không giống với những người con gái anh từng tiếp xúc. Rất mới lạ
- " Tiên sinh, phiền anh bỏ tay tôi ra. Đau chết đi được"- Tuyết Sang giận dữ vùng vẫy khỏi cái nắm tay của Chí Tôn.
Lúc này Chí Tôn mới tỉnh táo lại, quay sang nhìn cô
Một cô gái da trắng như tuyết, mái tóc dài ngang vai, thân hình rất nhỏ con, đang xoa xoa lấy cổ tay của mình.
Chí Tôn ngại ngùng không nói nên lời chỉ bước tới mở cửa xe cho cô.
Tuyết Sang chẳng nhìn hắn cái nào liền chui vào xe.
Trên đường hai con người mặt ai nấy đăm đăm chiêu chiêu chẳng biết họ đang nghĩ gì.
- " Cô tên gì?"
Câu hỏi của Chí Tôn xé nát bầu không gian yên tĩnh ở đây
- " Tuyết Sang"- Tuyết Sang cộc cằn trả lời
- " Tôi tên Chí Tôn"
- " Ai mượn anh nói?"
Chí Tôn xấu hổ liền quay mặt đi chỗ khác
" Thể loại con gái gì thế này? Cộc cằn, thô lỗ, ai yêu cho nỗi chứ? Thật đáng ghét."
- -----
- " Sao anh lại đưa Tuyết Sang đi chứ?"- Hạnh Nhi hỏi
- " Anh chỉ muốn chúng ta có không gian riêng"
- " Học bài chứ có phải đi chơi đâu, lỡ như cô ấy bị ức hiếp em sẽ không tha cho anh đâu."
- " Không có chuyện đó đâu mà"
Nói xong Hàn Mạc nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi vào lòng
- " Thả ra, em còn chưa làm xong"
- " Em cứ làm đi"
Anh càng lúc càng ôm cô chặt hơn. Hai má cô đỏ như hai trái gấc, không cách nào vùng vẫy cô đành để yên cho anh ôm.
Thấy cô ngồi yên anh nhanh chóng hôn vào tai, vào cổ, vào gáy, bất cứ chổ nào cô để lộ ra trước mặt anh, anh liền hôn lấy hôn để
- " Nè nhột quá thả em ra"
Tay anh không yên phận sờ vào khắp nơi trên người cô. Lúc này không thể chịu nổi, cô ngọ nguậy trên người của anh, chỉ một lực tác động nhỏ của cô cũng đã làm cho anh cương cứng lên.
Cô cảm thấy có cái gì cưng cứng chạm vào mông mình liền lấy tay đụng thử, không ngờ lại là cái đó. Anh liền bắt lấy tay cô, dùng môi mình khống chế chiếc miệng nhỏ của cô. Lưỡi của anh nhanh chóng tiến sâu vào bên trong miệng cô, khuấy đảo bên trong cô, hai chiếc lưỡi cứ quấn lấy nhau như không thể tách rời. Giờ đây trong căn phòng chỉ còn tiếng va chạm của đầu lưỡi. Vì khó thở nên mặt cô đã ửng hồng, mắt cũng bắt đầu lu mờ, trông rất mê người.
Anh không tài nào nhịn nỗi liền bế cô lên giường.
Cô rất hoảng sợ không biết bản thân nên làm gì liền nói
- " Bây giờ không được "
Anh bật cười
- " Anh cũng không định làm gì đâu. Khi nào sinh nhật 18 tuổi của em anh làm vẫn chưa muộn. Còn bây giờ em nghỉ ngơi đi đã 10h rồi"
Cô hoảng hốt đứng dậy
- " 10 giờ rồi á. Không được em phải về nhà ngay."
- " Em không cần về nhà"
Vừa nói anh vừa lấy tay bấm gọi cho ai đó
- " Alo?"
Đây là tiếng của ba cô mà
- " Ba "- Hàn Mạc nói
"Ba?, từ lúc nào anh ta thân thiết với ba cô như vậy"
- " Con rể à. Con gọi cho ba có gì không?"
"Con rể á?Từ khi nào họ trở thành hia bố con rồi"
- " Con muốn sau này ở cùng với Hạnh Nhi, có được không ạ?"
- " Được được, con phải chăm sóc nó cho cẩn thận nhé."- nghe giọng điệu của ông Hạnh có vẻ rất vui mừng
- " Vâng con biết rồi"- Hàn Mạc vui vẻ trả lời
- " Con đưa ba nói chuyện với nó nào"
- " Ba?"
- " A, con gái rượu của ba, từ giờ con phải chăm sóc tốt cho chồng sắp cưới của con nhé. Sau khi con tốt nghiệp ba sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa"
- " Như vậy là quá sớm ba à"- Hạnh Nhi hốt hoảng nói
- " Không sớm, con đã lớn rồi, không thể bám mãi bên đây được, vậy thôi ba với mẹ con đi chơi đây, con gái yêu thi tốt nhé"
Nói xong ông Hạnh tắt máy bỏ lại cô vẫn ngây ngốc đó chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- " Đây là ba đã bán cô rồi sao? Ông ấy thấy vui vì gả được mình đi? Ông ấy hết thương mình rồi sao?"
Nói tới đây mắt cô cụp xuống, vẻ mặt trong bi thương chưa từng có.
- " Anh sẽ chăm sóc tốt cho em thay phần ba"
- " Nhưng như thế này quá bất ngờ, em chưa chuẩn bị tâm lí nữa"
- " Bây giờ việc của em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện anh sẽ lo cho"
Từ chiều tới giờ cô đã rất chăm chỉ ôn bài nên đã thắm mệt. Anh chỉ cần vỗ nhẹ vài cái cô liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Sau đó anh bước vào phòng tắm, giải quyết cái cậu bé đang cương lên từ nãy giờ vì cô.
"Anh sẽ chờ đến lúc em tự nguyện"
Và thế là anh đã ở trong đó gần 1 tiếng đồng hồ
- ------
- " Sao cô ngốc thế hả? Có bài đơn giản như thế này cũng không biết làm?"- Chí Tôn quát lớn
- " Anh vừa phải thôi. Bây giờ đã là 10h hơn rồi, anh còn định bắt tôi làm tới chừng nào nữa?"
- " Khi nào cô chưa giải xong bài này, cô sẽ không được nghỉ"
- " Anh...anh quá đáng"
- " Tôi đi lấy nước. Tới lúc đó cô còn chưa giải xong thì biết tay tôi"- Chí Tôn giận dữ đứng dậy lấy nước.Lần đầu tiên anh gặp cô gái ngốc như thế này
- " Đồ đáng ghét, khó ưa, tôi không thèm làm"
Miệng thì nói như thế nhưng cô vẫn cố gắng giải cho bằng được. Cô không biết tại sao cô lại ngốc như thế này, có lẽ là do tai nạn lúc nhỏ của cô, nên cô mới có trí nhớ kém hơn người khác. Nhưng nhờ sự cố gắng của mình mà cô mới có thể vượt qua lần tai nạn năm đó.
Năm đó, cô đang đi trên đường về nhà từ trường tiểu học cùng với Hạnh Nhi. Hạnh Nhi thấy có tiệm bán kem, có thói tham ăn từ nhỏ nên Hạnh Nhi nhanh chóng chạy tới mua kem để ăn. Lúc đó Tuyết Sang chững chạc hơn Hạnh Nhi nhiều, nên Tuyết Sang vẫn cứ bình tĩnh đi phía sau quan sát Hạnh Nhi. Nào ngờ phía sau có bọn bắt cóc mai phục, bọn bắt cóc được nhận lệnh là phải bắt lấy tiểu thư nhà họ Hạnh để nhằm bắt ông Hạnh bỏ đi dự án ông đang nắm giữ năm đó. Dự án đó quyết định rất lớn tới số phận công ty ông sau này.
Bọn bắt cóc chỉ muốn bắt Hạnh Nhi để buộc ông rút khỏi dự án, nhưng ở đây có tới hai cô gái. Bọn chúng chỉ nghe loáng thoáng rằng Hạnh Nhi trong còn nhỏ nhưng khá đứng đắn, chững chạc.
Chúng liền nhìn nhằm Tuyết Sang thành Hạnh Nhi. Liền bắt cô, đem lên xe, nhưng vì lúc đó Tuyết Sang có học võ nên cũng khá khỏe mạnh, làm bọn bắt cóc rất tốn công.
Một tên tức giận liền lấy viên gạch bên đường đập mạnh vào đầu Tuyết Sang. Cô ngất xỉu ngay lập tức, lúc này Hạnh Nhi từ xa chạy lại, trông thấy cảnh tượng này liền la lên, người dân xung quanh chạy tới hỗ trợ nhưng vẫn không bắt được bọn bắt cóc, và sau cú va đập lần đó Tuyết Sang liền suy giảm trí nhớ,.cô nhớ chậm, nhưng một khi cố gắng nhớ thì không thể nào quên được, đó cũng là một ưu điểm của cô.
Lúc này vì mãi nhớ chuyện lúc bé mà ngủ thiếp đi. Chí Tôn từ nhà bếp đi ra thấy cô gái nhỏ này ngủ thiếp đi, trong lòng thực sự cắn rứt vì bắt ép cô. Anh liền nhanh chóng bế cô vào giường, còn bản thân thì không ngần ngại lên nằm chung với Tuyết Sang.
Chí Tôn ôm Tuyết Sang trong lòng, anh cặn kẽ quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cô. Mắt mũi miệng, cả nốt ruồi nhỏ xíu dưới môi, hắn dùng ngón tay cái chạm nhẹ vào môi của Tuyết Sang. Từ từ hắn cũng lim dim đi vào giấc ngủ. Mà không biết tai họa sắp ập đến với hắn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.