Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, nhìn anh chằm chằm, thật sự...... dỗi sao!
Cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Được rồi được rồi, em thừa nhận lúc nãy em vừa nhìn chiếc nhẫn chocolate mà Hạo Nhiên tặng, nhưng việc này đâu có ý gì!"
"Anh có nói là có ý gì đâu?" Đường Húc Nghiêu cười rất giảo hoạt.
"Tuy anh không nói gì, nhưng nét mặt của anh đã thể hiện ra hết đấy thôi!" Cô vung nắm tay nhỏ lên, đập mạnh lên vai của anh.
Đường Húc Nghiêu thuận thế kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu, hôn lên môi cô. Không một điểm báo trước, chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt của anh, bỗng nhiên anh rất muốn hôn cô, hơn nữa còn muốn nói một chuyện với cô.
"Sau này không cho em vụng trộm xem thứ này nữa!" Lớn tiếng quát cô, sau đó dừng một chút, rồi lại bổ sung một câu, "Muốn xem thì cũng phải là hai chúng ta cùng xem!"
Cái gì?
Hạ Hải Dụ mở to hai mắt nhìn, quả thật cô không thể tin những gì mà mình nghe được.
Anh rõ ràng biết cái đó thể hiện tâm ý của Hạo Nhiên, thế mà còn muốn cùng cô nhìn ngắm nó?
Làm thế này...... Là anh nuông chiều cô sao?
Nhìn cô ngây ngốc, Đường Húc Nghiêu không nhịn được lại cúi xuống hôn cô, vừa hôn, vừa nỉ non, "Đúng vậy, anh luôn muốn cưng chiều em, mãi cho đến khi làm em hư mới thôi! Nhưng quan trọng nhất là, anh luôn tin tưởng em!"
Hạ Hải Dụ cảm động đến rối tinh rối mù, há miệng, thở dốc, nhưng không biết nói gì cho phải.
Bỗng, một ý nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887837/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.