Năm giờ sáng sớm, tàn phá bừa bãi cả một đêm mưa gió rốt cục cũng ngừng lại, hắc ám tán đi, Lê Minh đã đến.
Trong phòng hơi thở lại như cũ vẫn tốt đẹp.
Rèm cửa sổ, vài phần sắc thái mộng ảo, ánh sáng nhu hòa cùng yên tĩnh bên trong, giường lớn hình ảnh cô cùng thiếu niên ôm nhau ngủ, đơn thuần lại tốt đẹp.
Đầu nhỏ của cô hoàn toàn vùi vào trong ngực của anh, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn một chút ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhiều điểm nước miếng sớm xử lý, khuôn mặt ngây thơ đang ngủ.
Sợi tóc mềm mại, như cây quạt nhỏ trải rộng ra, còn có vài phần nghịch ngợm quấn quanh cánh tay thiếu niên.
Anh chậm rãi mở mắt, hổ phách con ngươi hiện lên một tia lo lắng.
Quay đầu, anh nhìn cô nằm bên cạnh mình, tim không khỏi rung động.
Buổi tối,cô đều ngủ say, nhưng anh phát hiện cô mặc dù là ngủ nhưng rất nghịch ngợm, đá chăn, nói mớ, như con gấu mà ôm mình.
Cô im lặng ở trong ngực của anh, ngây thơ mà ngủ, tình trạng như vậy, anh chưa từng nghĩ qua,nhưng anh thích.
Rất khó dùng lời nói mà hình dung được sinh mệnh bỗng nhiên xuất hiện một cái mềm mại như vậy, tầm mắt anh thấp xuống, đã gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô hướng trong ngực mình, hơi thở giống như hương vị sữa ngọt ngào, làm cho anh cảm thấy ngưa ngứa.
Dung nhan từ trước đến giờ luôn lạnh lùng lại hiện chút ý cười.
Không cần xem biểu hiện, anh giờ phút không để ý tới thời gian, nhưng tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887831/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.