"Giúp anh bôi thuốc!" Thủy Tinh nói như có chuyện lạ
"Không cần! Tôi tự làm!" Thiếu niên tự mình cởi áo, băng gạch trên người dần lộ ra, lần này nhìn băng gạc không có đáng sợ như trước nữa, chỉ có chút máy đo đỏ, nhưng vẫn có một chút gì đó thấy ghê ghê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, cô rất lo lắng cho anh nhưng chỉ biết sững sờ đứng một bên
Thiếu niên mở hòm thuốc ra, lấy băng gạc, bình thuốc cùng cây kéo ra ngoài, đi tới trước gương, lại cầm 1 tấm gương nhỏ lợi dụng nguyên lý phản xạ nhìn vết thương sau lưng.
Vết thương đã bắt đầu đóng vảy, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ bình phục.
Nói vậy, anh cũng nên cảm ơn cô, nếu không phải trước đó cô đã 2 lần bôi thuốc giúp anh thì chính anh cũng không thể tự xử lý miệng vết thương tốt như vậy, vết thương cũng không lành nhanh như vậy được.
Cô vẫn có thể giúp được anh mà!
Đáng tiếc, ngày mai cô phải rời khỏi đây rồi.
Đôi mắt thiếu niên thoáng tia buồn buồn, chăm chú xử lý vết thương.
Thủy Tinh cắn cắn môi, phát hiện ra mình bị bơ, có chút khó chịu.
"A! Có thật là anh không cần tôi giúp không? Nếu không cần tôi sẽ ra ngoài."
"Ra ngoài đi!"
"Đi ra thì đi ra! Anh đừng hối hận đấy!" Thủy Tinh hừ 1 tiếng, thầm nguyền rủa:sau này vết thương của anh sẽ bị rách.
Giống như có chút tức giận, cô quay đầu bỏ đi.
"Đứng lại!" Thiếu niên bỗng nhiên gọi cô lại, sắc mặt tái xanh như vừa gặp quỷ, tay của anh không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887828/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.