Rốt cuộc, anh cũng đi tới trước mặt cô, cô cũng đi tới trước mặt anh.
Giữa hai người là khoảng cách cuối cùng, cũng là khoảng cách ngọt ngào nhất, đó là cục cưng của họ!
Đứa nhỏ mở hai mắt to tròn, nhìn ba một chút, rồi chớp mắt nhìn mẹ một hồi, sau đó chu miệng nhỏ, giống như thỏa mãn, lẩm bẩm một tiếng, lại nhắm mắt, bắt đầu ngủ.
Hạ Hải Dụ cùng Đường Húc Nghiêu cùng bật cười, một cỗ hạnh phúc cùng thỏa mãn tràn đầy lồng ngực.
Đường Húc Nghiêu vươn bàn tay, sờ lên gò má của Hạ Hải Dụ, tỉ mỉ vuốt ve đường cong của đôi môi, đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy cô tươi cười như vậy, lâu đến độ anh không còn nhớ rõ.
Đầu ngón tay anh có độ ấm, sự ấm áp, chậm rãi truyền vào trong lòng của cô.
"Hải Dụ......" Anh nhẹ nhàng gọi cô, sau đó ấp úng nói, "Rất xin lỗi em...... Thật sự xin lỗi em...... anh đã làm em phải lo lắng nhiều rồi......"
Hạ Hải Dụ lắc đầu, "Anh không cần nói xin lỗi! Anh không có lỗi gì với em cả! Không có! Một chút cũng không có!"
Ngược lại, cô còn phải cảm tạ anh, cảm tạ anh vẫn còn sống, cảm tạ anh vẫn còn ở bên cạnh cô cùng cục cưng!
Tay của anh chậm rãi buông, dọc theo khuôn mặt mảnh khảnh trượt xuống, kéo dài đến cổ, sau đó là bả vai, cánh tay, cuối cùng cuối cùng, đi tới bàn tay của cô.
Dùng sức, nắm thật chặt!
Hai bàn tay, mười ngón tay giao nhau, giống như trên thế giới không có cái gì có thể khiến bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887799/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.