Nhận thấy ánh mắt kì quái của Hải Dụ, Bạch Hạo Nhiên ngẩn ra, không hiểu ý của cô nhưng sau đó chợt bừng tỉnh, khẽ ho khan hai tiếng, giải thích, "Cái đó...... Anh nhờ người thay giúp em...... Trong bệnh viện có y tá đặc biệt."
Nghe vậy, Hạ Hải Dụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn hơi đỏ.
Nhân phẩm của Bạch Hạo Nhiên không phải cô không biết, vậy mà còn có ý nghĩ đó, có phải cô đã quá nhỏ nhen!
Đôi tay không tự chủ được níu chặt góc chăn, lung túng, không biết nói gì cho phải.
Bạch Hạo Nhiên biết cô đang lung túng, lắc đầu cười nhẹ, xoay người đi vào phòng vệ sinh trong buồng bệnh, rửa mặt qua, sau đó mang một cái khăn lông ra ngoài, "Hải Dụ, lau mặt một chút."
"Vâng, cám ơn!"
Hạ Hải Dụ nhận lấy khăn lông, lau qua mặt, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái không ít, lại thấy Bạch Hạo Nhiên cứ nhìn cô chăm chú.
Cô sờ sờ mặt, trong lòng có chút nghi ngờ, trên mặt cô có dính gì sao, chưa lau sạch sẽ sao?!
"......" đôi mắt Bạch Hạo Nhiên tràn đầy thương xót, khẽ hỏi, "Em..... Cùng anh ta...... Cãi nhau?!"
Bất động.
Không lên tiếng.
Một lúc lâu cô mới chậm rãi mở miệng, thanh âm buồn buồn, "Không có."
Bọn họ không phải cãi nhau, không có cãi nhau, ngay cả lớn tiếng với nhau cũng không có, tại sao có thể tính là cãi nhau đây?!
Bạch Hạo Nhiên thấy bộ dạng mất mát của Hạ Hải Dụ không đành lòng hỏi nữa, khẽ thở dài, giúp cô lấy quàn áo và giầy, "Em thay quần áo đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887746/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.