Hạ Hải Dụ yên lặng đi xuống cầu thang, đúng vậy, cô không muốn về nhà, mà muốn đi một mình, cách anh càng xa càng tốt.
Quay lưng lại, bước bước chân xuống bậc thang thứ nhất.
Giống như pha quay chậm trong phim, một bước kia, vô cùng nặng nề, giống như một bước ra đi, liền không cách nào vãn hồi lại được.
Nếu như, bọn họ chưa từng gặp nhau, có thể hay không được sống yên ổn một chút; nếu như, bọn họ cùng mất đi trí nhớ, chỗ trống để lại, lấy gì tới bổ khuyết đây?
Nếu như......
Nếu như......
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu sáng quắc, chăm chú nhìn gò má của Hạ Hải Dụ, tựa như cố ý khiêu khích, khóe miệng mỏng nâng lên độ cong mê người, lại làm người ta có cảm giác như một cỗ âm lãnh.
"Hạ tiểu thư, đi thong thả!" Dứt lời, ngay cả mình cũng không hiểu, đã đến lúc này, anh vẫn còn cậy mạnh! Rõ ràng chính anh không muốn cô đi khỏi, nhưng vẫn cố ý kích thích cô!
Bước chân Hạ Hải Dụ có chút dừng lại, sau đó quật cường bước đi!
Đa tạ tuyệt tình của anh, để cho tôi cũng học được độc ác!
Nước mắt, im lặng lan tràn trong lòng như cỏ dại.
"Đường Húc Nghiêu, chúng ta vào đi thôi, em mệt quá rồi, nhanh lên..... Ôi, phòng của anh thật sạnh sẽ a..... A...... Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi......" thanh âm của Triệu Chỉ Tịch dần nhỏ đi, bởi vì cô đã đi vào phòng của anh, càng tiến vào, càng cách xa.
Hạ Hải Dụ nắm tay thành quả đấm, chợt buông lỏng ra, giống như toàn bộ sức lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887743/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.