"Alo......" Tim sắp phá lồng ngực.
Truyền đến tiếng cười của đàn ông của đầu bên kia điện thoại di động, trầm thấp lại mê người, Hạ Hải Dụ lại không nhịn được vội vàng nói, "Đường Húc Nghiêu, anh gọi đến làm gì thế?"
"Không làm gì cả, chỉ muốn hỏi hỏi em một chút, tại sao chưa chào tạm biệt một tiếng liền chạy đi mất?"
"Em muốn về phòng!" hai gò má Hạ Hải Dụ nóng bỏng, tức giận quát.
Anh dừng một chút, sau đó lại không có ý tốt trêu chọc cô, "Em sợ anh giữ em lại cả đêm, không cho em đi sao?"
"......" Bị đoán trúng tâm tư, Hạ Hải Dụ giật mình, cắn răng biện hộ, "Chân của em, em muốn đi thì đi, không cần anh xen vào!"
Anh cười, giống như rất kiên nhẫn nói, "Đúng vậy a, anh không xen vào, nhưng anh lại vừa nhặt được trong chăn một cái quần nhỏ thật đáng yêu thật đáng yêu, em không muốn người khác quản thúc, vậy em nói anh nên nên xử lý nó thế nào đây?"
Cái... cái gì?
Quần nhỏ của cô?
Trên mặt Hạ Hải Dụ nhất thời xuất hiện ba vạch đen.
Nắm tay lại, khẽ siết chặt, hít một hơi thật sâu, rồi mới hỏi, "Anh muốn thế nào?"
"Đương nhiên là...... Vật quy nguyên chủ rồi!"
Đáng giận!
Hạ Hải Dụ dậm chân, vô cùng không tình nguyện đưa ra quyết định, “Bây giờ em sẽ qua lấy!"
Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói rất đáng đánh đòn, "Em rất vội sao?Vậy không bằng để anh mang sang cho em? Anh biết em ở phòng bao nhiêu mà, chân anh lại dài, sẽ đi nhanh hơn em! "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887724/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.