“Xoát”, từ trên ghế bỗng đứng lên, “Hạo Nhiên, chúng ta đi thôi”
Hạ Hải Dụ phút chốc đứng dậy, cầm lấy túi chạy ra khỏi nhà hàng.
Trong bóng đêm lấp lánh quyến rũ, đường phố phi thường náo nhiệt, Hạ Hải Dụ cúi đầu bước đi yên lặng, Bạch Hạo Nhiên bước đi bên cạnh cũng trầm lặng không nói gì.
“Hải Dụ,đã đi lâu rồi, có muốn đi nhờ xe không?”
“Ừm… được”. cô buồn buồn đáp trả, trong đôi mắt là một mảnh mờ mịt.
Bạch Hạo Nhiên thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, đáy lòng có phần than thở.
Có thể nhận ra được, thật ra cô đã rất cỗ gắng, vì anh mà trang điểm, tốn tâm tư cho anh,thế nhưng chuyện tình cảm “thân bất do kỉ”, lòng của cô, tuy không bị Đường Húc Nghiêu khống chế nhưng lại bất tri bất giác chịu ảnh hưởng của anh ta. Chỉ cần Đương Húc Nghiêu vừa xuất hiện, một câu nói của anh ta, cũng đã khiến cho tất cả những cố gắng của cô trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại, cố gắng hết sức để có thể mỉm cười,” Hải Dụ, đã không còn sớm, để anh đưa em về”
“…………..” Hạ Hải Dụ cắn chặt môi, ngỡ ngàng luống cuống.
Lòng bàn tay chảy mồ hôi liên tục, cái túi xách dường như cũng bị cô bóp nát, bên trong chỉ chứa một chiếc áo sơ mi nhưng dường như nặng cả ngàn cân, khiến cho cô không thở nổi.
Bất tri bất giác, hai người đi tới cao ốc mà cô đã mua chiếc áo sơ mi,trong tủ kính là lo-go quảng cáo rất bắt mắt, không giống như những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887704/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.