Thành ngữ?
Gì à?
Hạ Hải Dụ khẽ cau mày, suy tư.
Chợt, trong đầu thoáng qua một ánh sáng màu trắng, giống như nhớ ra được cái gì đó, tim lại "Bùng bụp" nhảy dựng lên.
Đường Húc Nghiêu nhìn ra phản ứng của cô, khẽ khiêu môi, "Nghĩ ra được rồi đúng không, ở một tiết giảng dạy nào đó em đã nói đến thành ngữ —— chạy trối chết! Chưa nếm mùi thất bại đã hoảng hốt chạy trốn! Hạ Hải Dụ, bây giờ em chính là có dáng vẻ này!"
"Tôi nào có?!" Cô phản bác theo bản năng, nhưng chỉ một giây sau liền hối hận.
Hạ Hải Dụ, mi thật ngu ngốc, sao phải để ý những lời anh ta nói, khẳng định đó là những lời không có hữu ích, mi nên nhanh đi ra chứ, không cần để ý tới anh ta nữa!
Đường Húc Nghiêu tiếp tục khiêu khích, "Em có! Thậm chí em so với chạy trối chết còn nặng nề hơn, chính là không chiến đã bại! Cùng ở một chỗ với anh rất đáng sợ sao? Ngay cả dũng khí để thử em cũng không có! Tin tưởng vào anh em càng không dám! Em có còn nhớ đã vẽ gì trên mặt của anh hay không? Đó là ô quy (rùa đen)! Anh nghĩ em mới con rùa đen rụt đầu!"
"Anh......" Hạ Hải Dụ giận đến đỏ mặt tía tai, rất mau bị trúng biện pháp khích tướng của anh. Chỉ có thể trách, tên xấu xa này, cực kỳ âm hiểm! Cư nhiên dùng ô quy để kích động cô!
Ô quy...... Ô quy......
Cơn tức giận thể hiện rõ ràng, không biết làm sao, chợt liền lắng xuống, nghĩ đến ô quy, cô liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887693/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.