Tại sao không ngất đi?
Tại sao để cho anh ta nói những lời xấu xa nhục mạ đó?
Tại sao? Tại sao?
Hạ Hải Dụ khóc chạy về phòng trọ, ngã quỵ trên giường, nước mắt đau lòng thấm đẫm vỏ gối.
Có phải cô đã làm sai, có phải từ lúc đầu không nên tìm đến Đường Húc Nghiêu hay không, không nên đáp ứng anh ta dùng thân thể của mình để trao đổi, nhưng cô sao có thể trơ mắt nhìn Hải Tinh chết được?
Cô không làm sai!
Cô nên chịu đựng tất cả những nhục nhã ấy!
Nhưng vì sao vẫn cẩm thấy uất ức, tim còn là đau thế này?
Cô là ai, luôn luôn kiên cường, vô cùng dũng cảm, tại sao lúc này lại không chịu nổi, tại sao phải khóc nhiều đến thế?
Dù sao đó cũng là sự thật, Đường Húc Nghiêu muốn nói cứ để anh ta nói, tại sao cô lại quan tâm?
Không, không cần quan tâm, quên đi, quên hết tất cả, quên hết tất cả!
Cắn môi, nước mắt giàn giụa, nhưng quật cường không chịu phát ra một chút âm thanh, cô không muốn bị sát vách nghe được, không muốn bị bất luận kẻ nào nghe thấy.
Cô khổ sở cùng đau đớn, cho tới bây giờ đều là một mình gánh chịu, lần này cũng giống vậy!
Thời gian không biết đã qua bao lâu, cửa phòng chợt truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Vân Tiểu Tiểu từ từ đẩy cửa phòng cô ra, chiu đầu vào, quan tâm hỏi, "Hải Dụ...... Cậu khá hơn chưa..."
Nghe tiếng nói, Hạ Hải Dụ run lên bần bật, bị phát hiện!
Vân Tiểu Tiểu lẳng lặng đứng tại cửa ra vào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887683/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.