Khoảng thời gian sau, Hạ Hải Dụ cơ hồ mỗi ngày đều vùi đầu trong sách vở.
Do điều kiện của thư viện thành phố rất tốt, nên cô mượn và đọc sách luôn tại đây, mỗi sáng sớm cô chuẩn bị một cái bánh bao cùng một chai nước khoáng bỏ vào túi rồi khởi hành, đến nơi thì ngồi xuống đọc sách cho tới tận trưa.
Trước đây, buổi trưa cô phải đến siêu thị làm việc, nhưng hiện giờ để có nhiều thời gian học tập hơn, cô đã rút bớt hai tiếng thời gian đi làm, buổi chiều khi nào thư viện mở cửa, cô lại tiếp đến đọc sách, mãi tới năm giờ chiều mới ra về.
Học tập gian khổ.
Bác bảo vệ của thư viện thấy cô nghiêm túc học hành còn tưởng rằng cô muốn thi nghiên cứu học sinh!
Buổi tối, cô thỉnh thoảng nhận làm lái xe thuê, nếu không có việc thì cô ở nhà xem lại những gì mình ghi chép được.
Còn có..., ngồi trên xe buýt, cô sẽ đeo tai nghe để nghe tiếng Anh, mặc dù Anh văn không đến nỗi tệ, nhưng vẫn phải luyện tập nhiều hơn, để sau này sang Mĩ có thể giao tiếp thật tốt với mọi người.
Học tập, thực là một chuyện làm cho con người ta cảm thấy vui sướng!
Thế nhưng, cũng có chuyện buồn bực phát sinh.
Đại khái là học hành quá liều mạng, thân thể của cô báo động đèn đỏ, có một ngày cảm thấy trong người không thoải mái, thật sự không chịu nổi nữa, cô chạy đến hiệu thuốc, lại bật thốt lên, "Excuse me, diệu thủ hồi xuân, cấp bách, tiếng lành đồn xa, có thuốc cảm mạo không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887658/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.