Mạc Tử Hiên đưa đôi tay ra muốn ôm lấy Vũ Vi vào trong ngực, thế nhưng anh lại không làm như vậy, anh sợ một khi ôm Vũ Vi, đời này, anh sẽ không buông tay được nữa.
Hai tay của anh cứ như vậy dừng lại giữa không trung. . . .
Hồi lâu Vũ Vi rời khỏi lồng ngực Mạc Tử Hiên, nhẹ nhàng nói với anh, "Hẹn gặp lại." Liền không quay đầu lại rời khỏi Mạc gia.
Mạc Tử Hiên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô rời đi, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất trong phạm vi tầm mắt của anh, anh vẫn không thu hồi tầm mắt như cũ.
Lúc Vũ Vi trở lại khách sạn, cũng đã giữa trưa rồi, Khương Dĩ Hằng đang cho Đậu Nành và Hai Đậu ăn trưa.
Nhìn thấy Đậu Nành cùng Hai Đậu sống chung tốt như vậy, quả thật tựa như một người đàn ông, lòng của Vũ Vi không khỏi đau xót.
Hai đứa bé nhìn thấy mẹ trở lại, vui vẻ không thôi, thả chiếc đũa trong tay ra nhào tới trong ngực Vũ Vi, "Mẹ, mẹ." kêu Vũ Vi.
Vũ Vi ngồi xổm người xuống, kéo hai đứa tới trước mặt, hôn Đậu Nành và Hai Đậu một cái, sau đó đứng dậy mà không kéo hai đứa bé đi tới trước bàn ăn, "Khương đại ca, em lại làm phiền (phí tâm) anh nữa rồi, làm anh bỏ dỡ công việc, mà giúp em chăm sóc hai đào khí bảo bảo (bao bối tinh nghịch/2 nhóc nghịch ngợm) này."
Khương Dĩ Hằng nhìn Đậu Nành và Hai Đậu, không khỏi cười một tiếng, vươn tay sờ sờ trán Đậu Nành, "Chăm sóc hai nhóc con này là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-khong-ban/1241429/chuong-240.html