Trở lại khách sạn Vũ Vi đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới. Trong đầu không ngừng nhớ tới chuyện năm đó, cô thật không ngờ Tề Mỹ Linh hèn hạ như vậy dùng thủ đoạn đoạt lấy Mạc Tử Hiên. Cũng trách chính mình lúc ấy không có tin tưởng anh, nếu cô biết Mạc Tử Hiên là bị Tề Mỹ Linh hạ dược thì kết quả không biết hai người có phải như bây giờ không, chỉ là bây giờ có nói gì cũng đã muộn bởi vì cô cùng Mạc Tử Hiên đã không thể nào. Ban đầu, cô đem đứa bé bán cho Mạc Tử Hiên anh nhất định rất hận cô. . . Càng nghĩ tâm tình của cô càng buồn bực, càng nghĩ càng mũi lòng hốc mắt có chút ẩm ướt, lỗ mũi có chút ê ẩm.
Cho đến khi gió lạnh thổi qua mới làm cô từ trong trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần.
Vũ Vi giơ tay lên lao khóe mắt ướt át, nhìn lòng bàn tay có những giọt nước mắt cô nhịn không được cười lên một tiếng, Đồng Vũ Vi những gì đã qua sẽ không bao giờ lấy lại được, ngươi khóc thì có tác dụng gì chứ?
Cô thật sâu thở ra một hơi vừa đóng cửa sổ vừa hỏi Đậu Đậu "Đậu Đậu bữa tối con muốn ăn gì?"
Nhưng không nghe thấy Đậu Đậu trả lời.
Vũ Vi liền giật mình xoay người vừa nhìn thấy Đậu Đậu đã nằm ở bên máy vi tính ngủ thiếp đi.
Vũ Vi lòng đau nhói âm thầm trách cứ mình chỉ vì lo nghĩ chuyện đâu đâu mà bỏ quên con.
Cô ôm Đậu Đậu vào trong lòng ngồi ở bên giường hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-khong-ban/1241409/chuong-220.html