Vũ Vi nhất thời sửng sốt, không còn có cơ hội mang thai nữa? Hai tay cô không khỏi đặt trên bụng bằng phẳng của mình,em bé. . . . Khương Dĩ Hằng đau lòng nhìn Vũ Vi, nếu Vũ Vi không nói, nhưng anh biết Vũ Vi đã gặp chuyện thương tâm nào đó, chỉ là Vũ Vi không muốn nói, anh sẽ không hỏi. Hắn chỉ giơ tay lên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Vũ Vi, "Vũ Vi, anh hi vọng em suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định." Khương Dĩ Hằng rời đi phòng bệnh, Vũ Vi ngơ ngác ngồi ở trên giường bệnh, một đôi tay nhẹ nhàng mà vuốt ve bụng mình. . . . . . Tám tháng sau. Trong nhà Khương Dĩ Hằng. Vũ Vi một bàn tay nâng bụng, một bên chuẩn bị cơm trưa cho hai cha con Khương Dĩ Hằng. Ngày đó ở trong bệnh viện, cô suy nghĩ rất lâu, rất nhiều, cuối cùng không có phá thai. Đứa nhỏ là cốt nhục của cô, là người thân duy nhất của cô, cô không nỡ. May mắn, Khương Dĩ Hằng cũng không có đem chuyện cô mang thai nói cho bà cụ Mạc, cô đem toàn bộ nói cho Khương Dĩ Hằng, hi vọng Khương Dĩ Hằng có thể thay cô giữ bí mật. Khương Dĩ Hằng cực kỳ vui vẻ đáp ứng cô. Vốn cô quyết định ở bệnh viện vài ngày liền rời đi thành thị này, cô không thể cùng Mạc Tử Hiên ở chung một tòa thành thị. Nhưng là thân thể của cô yếu ớt, không chịu nổi dằn vặt, một khi lên máy bay, rất có khả năng sanh non. Chỉ có thể ở lại tòa thành thị này. Lúc ấy, cô không có chỗ để đi, Khương Dĩ Hằng liền đề xuất, để cho cô ở lại trong nhà bọn họ. Cô cực kỳ cảm kích Khương Dĩ Hằng cùng Hạo hạo, nhưng là lại không gì báo đáp, chỉ có thể làm một chút chuyện, nói thí dụ như nấu cơm. Khương Dĩ Hằng cùng Hạo hạo mới vừa tiến vào phòng, liền nghe một mùi thơm cơm, Khương Dĩ Hằng ngầm lắc lắc đầu,đây là Vũ Vi a! Anh lập tức đi vào phòng bếp, đem Vũ Vi đi ra, hơn nữa đem tạp dề trên người Vũ Vi cởi xuống, mặc ở trên thân mình, lãnh nghiêm mặt nhìn Vũ Vi, "Đồng Vũ Vi, em chẳng lẽ không biết hút vào quá nhiều khói dầu đối hài tử bất hảo sao?" Vũ Vi mấp máy miệng, cô làm sao có thể không biết? Thân thể của cô cùng người khác bất Đồng, đối với những người khác thân thể cô yếu hơn rất nhiều, nhưng là cô xấu hổ cứ như vậy ở trong này ăn không ở không, cô trả không nổi nhân tình này. Hạo Hạo tựa như là biết Vũ Vi đang nghĩ gì, tay cậu mập mạp lôi kéo tay Vũ Vi, ngẩng đầu nhìn Vũ Vi," Mẹ Vũ Vi, mẹ ở đây chơi với con liền là hồi báo lớn nhất của chúng ta rồi." Nhìn bộ dáng Hạo Hạo đáng yêu, vừa Vũ Vi muốn khóc, vừa muốn cười, cuối cùng vẫn là nhịn không được nở nụ cười. Cô sủng nịch sờ sờ tóc Hạo Hạo, "Đứa ngốc." Hạo Hạo thật sự rất hiểu chuyện, từ khi cô đến đây cho tới nay, cũng quan tâm cô, Hạo Hạo sợ không cẩn thận đụng tới cô, cơ hồ luôn cách xa cô, cô căn bản không có bồi Hạo Hạo chơi, nhưng đứa bé này lại nói như vậy, làm trong lòng của cô ấm áp không thôi. "Được rồi Hạo Hạo, nhanh đi học bài đi, để ẹ Vũ Vi nghỉ ngơi một chút." Khương Dĩ Hằng liếc mắt ra hiệu cho Hạo Hạo, thân thể Vũ Vi rất yếu, cần nghỉ ngơi thật nhiều mới được. Hạo Hạo lập tức hiểu ý, hướng Vũ Vi cười cười, " Mẹ Vũ Vi, con đi học bài đây mẹ phải nghỉ ngơi cho thật tốt nha...,để mai mốt có thể sinh một em trai thật khỏe, à không, là hai em trai cho con mới đúng." Nói xong cậu xoay người chạy vào phòng ngủ mình. Vũ Vi vui vẻ cười, cô đã khám thai, bác sĩ nói trong bụng cô là hai cậu con trai. Cô thở ra một hơi, trở lại phòng ngủ chính mình. Cô đứng ở ban công, một bên vuốt ve bụng to tròn của mình, một bên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, từ khi rời khỏi Mạc Tử Hiên, cô cho rằng chính mình sẽ thương tâm đến nổi mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt a, nhưng là cô không có, từ khi rời khỏi biệt thự Mạc gia,một giọt nước mắt đều không có vì Mạc Tử Hiên. Không phải cô không thương tâm, mà bởi vì, thương tâm khổ sở đã tới cực điểm, nên nước mắt đã không thể chảy rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]