Vũ Vi đi về phía trước thoáng dừng một chút, " Tùy anh." Nếu như Mạc Tử Hiên cố ý đối tốt với cô, cô cũng không có biện pháp ngăn cản. Điều cô có thể làm là bảo vệ trái tim mình, không hơn.
Ăn xong cơm chiều, một nhà năm miệng ngồi ở trên sofa cùng bà cụ xem tivi.
Vừa mới hơn 7 giờ,bà cụ tiện duỗi thắt lưng, nói mình mệt, nên đi vào phòng ngủ đi ngủ, đem không gian đại sảnh lưu cho hai đôi vợ chồng mới.
Lạc Ngưng Nhi thấy bà cụ đã đi liền cố ý duỗi thắt lưng, "Buồn ngủ quá, Tôi muốn đi ngủ trước ." Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu hai.
Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, cô biết động tác đó của Lạc Ngưng Nhi là giả!
Cô nâng tách trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, rồi sau đó tao nhã đem cái tách đặt lại bàn ,đứng dậy đi lên lầu hai.
Tiến vào phòng ngủ, cô thay một áo ngủ hình hoạt hình, tắm rửa một cái,nằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà đếm cừu.
Không bao lâu, cửa phòng bị người đẩy ra, Mạc Tử Hiên rón ra rón rén tiến vào phòng ngủ, nhìn đến trăng tròn sáng ngời chiếu trên người Vũ Vi, hắn đem bức màn kéo lại, để tránh cho ánh trăng sáng ngời chiếu vào làm Vũ Vi ngủ không yên. Trong bóng tối, hắn đứng bên giường nhìn đôi má Vũ Vi, thật lâu sau, hắn ngồi ở đầu giường, vươn tay ra nhẹ nhàng mà vuốt ve hai gò má trắng nõn của Vũ Vi, khi tay hắn chạm đến da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-khong-ban/1241308/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.