Vũ Vi nhất thời cả kinh, theo bản năng vươn tay muốn níu cái cột để ổn định lại thân thể của mình, nhưng là, cái cột là hình tròn, tay của cô vừa trợt, cái gì cũng không bắt được, thân thể không khống chế được té xuống.
Vũ Vi nhắm chặt mắt chờ đợi đau đớn đến, nhưng đau đớn chờ đợi cũng không có đến, cô rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.
Vũ Vi mở hai mắt ra nhìn, mình cư nhiên bị Mặc Tử Hiên ôm chặt trong ngực, cô không cần suy nghĩ thoát khỏi ngực Mạc Tử Hiên, thậm chí cũng không có nhìn Mạc Tử Hiên một cái, chẳng qua là thản nhiên nói một câu, “Cám ơn”. Sau đó lướt qua Mạc Tử Hiên đi về phía trước.
Mới vừa rồi tầm mắt Mạc Tử Hiên vẫn rơi trên người Vũ Vi, lúc Vũ Vi lộ ra nụ cười vui vẻ, trên mặt của hắn cũng không tự chủ lộ ra vẻ mỉm cười vui vẻ, nhìn Vũ Vi nhăn mày cười một tiếng, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc hắn nhìn thấy Vũ Vi sắp ngã xuống, hắn không cần suy nghĩ đem Vũ Vi ôm vào trong ngực, lúc hai tay hắn chạm vào thân thể mảnh mai mềm mại của Vũ Vi, tim của hắn không khống chế được đập nhanh lên, lúc mùi thơm nhàn nhạt trên người Vũ Vi truyền vào mũi hắn, bên trong thân thể hắn phần nguyên thủy nhất hoàn toàn bị Đồng Vũ Vi dẫn ra ngoài.
Cảm giác được Đồng Vũ Vi rời khỏi ngực hắn, tim của hắn không khỏi trầm xuống, lúc Đồng Vũ Vi hướng hắn nói câu cảm ơn xong liền lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-khong-ban/1241294/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.