Tim Vũ Vi không khỏi cả kinh, cô vẫn còn nhớ rõ lần trước lúc ngực thoáng đau, là năm đó mẹ phát hiện bệnh tim, năm ấy bệnh tim mẹ nguy cấp té xỉu ở trên đường, nếu không có người hảo tâm đưa mẹ đến bệnh viện, chỉ sợ cô đã sớm trở thành trẻ mồ côi. Lúc này, ngực cô lại chợt đau nhói, cô sợ mẹ mình có chuyện. Một tay cô đỡ cửa xe để tránh ình té xuống đất, tay kia thì lấy điện thoại di động ra điện về nhà. Nhưng, điện thoại reo, nhưng mà không có người nghe máy. Tim Vũ Vi không khỏi dâng lên bối rối, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, từ nhỏ đến lớn cái gì cô cũng không sợ riêng chỉ sợ mất đi mẹ mình. Mạc Tử Hiên ngồi ở vị trí lái xe nhìn thấy Vũ Vi khác thường, hắn xuống xe đi tới chỗ Vũ Vi quan tâm hỏi, “Xãy ra chuyện gì?”. Khi hắn nhìn thấy nước mắt Vũ Vi sắp chảy ra, tim, không ngờ lại đau một chút. Vũ Vi dùng sức hít hít mũi, nuốt nước mắt trở lại trong bụng, quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, “Mạc thiếu, đưa tôi về nhà nhanh lên”. Không phải giọng điệu cầu xin mà là giọng điệu ra lệnh. Nói xong, Vũ Vi ngồi vào trong xe, gương mặt thanh tú đã tràn ngập lo lắng. Mạc Tử Hiên sững sờ một chút, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác ra lệnh. Hắn nhìn thật sâu Vũ Vi một cái, sau đó đi tới vị trí lái xe, nhanh chóng lái xe chạy tới nhà trọ Vũ Vi. Dọc đường đi, Vũ Vi không ngừng gọi điện thoại, nhưng là, nhưng vẫn không có người nghe, cô cũng điện vào điện thoại di động của mẹ, nhưng lại ở trong tình trạng tắt máy. Đây là chuyện chưa từng xãy ra, trong lòng Vũ Vi càng ngày càng lo lắng, trên mặt lộ vẻ sợ hãi. Mạc Tử Hiên xuyên qua kính xe nhìn vẻ mặt sốt ruột cùng vẻ lo lắng của Đồng Vũ Vi thì không khỏi tăng ga, một chiếc xe màu bạc chạy nhanh như bay trên đường, cứ hướng về một phía mà chạy vượt qua nhiều xe ở sau. Rất nhanh xe chạy tới nhà trọ Vũ Vi, xe còn chưa kịp dừng hẳn, Vũ Vi liền mở cửa xe nhanh chóng chạy vào nhà trọ. Mạc Tử Hiên xuống xe gắt gao theo sát Vũ Vi. Mở cửa phòng Vũ Vi liền thấy mẹ hôn mê té trên đất. cô lập tức chạy tới bên người mẹ mình, đem mẹ bất tỉnh ôm vào trong lòng, bàn tay run rẩy để trước mũi mẹ mình, lúc cảm giác được mẹ vẫn còn thở yếu ớt, cô nhanh chóng giúp mẹ đúng lên, còn mình thì đứng trước người mẹ mình, hai tay nắm lấy hai tay mẹ mình, chuẩn bị đem mẹ đặt ở trên lưng. Nhưng hai chân cô không còn chút khí lực do thấy mẹ mình bất tỉnh, thử vài lần cô cũng chưa cõng mẹ lên được. Đang lúc cô sốt ruột không biết làm sao, giọng đàn ông dễ nghe truyền vào tai, “Tôi tới”. Lời nói vừa dứt, Vũ Vi cảm giác được ở sau lưng mình, mẹ đã bị Mạc Tử Hiên cõng sau lưng. Vũ Vi giật mình một cái, không nghĩ tới Mạc Tử Hiên lại đi sau lưng cô. “Gọi điện thoại cho bệnh viện, kêu họ chuẩn bị phòng phẫu thuật. Nói là tôi muốn họ chuẩn bị”. Mạc Tử hiên đem điện thoại của mình quăng vào tay Vũ Vi, còn mình cõng mẹ Đồng ra khỏi phòng. Vũ Vi vừa kiếm số điện thoại của bệnh viện, vừa theo sau Mạc Tử hiên chạy ra khỏi phòng. Mạc Tử Hiên cẩn thận đặt mẹ Đồng ngồi ở sau xe, còn mình ngồi vào vị trí lái xe, nhanh chóng lái xe chạy tới bệnh viện. Dọc theo đường đi Vũ Vi gắt gao nắm chặt tay mẹ mình, lòng không ngừng cầu nguyện ông trời, không nên mang mẹ cô đi. Nhưng lời cầu nguyện thành kính trên đường của cô cũng không thấu được ông trời. Mẹ Đồng vừa mới được đưa vào phòng phẫu thuật không lâu, đèn phòng phẫu thuật đã tắt. Vũ Vi lo lắng chạy đến trước người bác sĩ trưởng, hai tay gắt gao túm lấy tay áo bác sĩ trưởng, “Bác sĩ, mẹ tôi bà thế nào”. Bác sĩ trưởng liếc mắt nhìn Mạc Tử Hiên đứng ở bên cạnh, được Mạc Tử Hiên cho phép, vẻ mặt thương tiếc nhìn Vũ Vi, thành thật nói, “Quá muộn, mẹ cô bệnh tim bộc phát, đã qua đời”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]