Về đến nhà việc đầu tiên Vũ Vi làm là thay đổi quần áo trên người và dọn dẹp trong nhà, lại làm một chút món ăn nhẹ bỏ vào cà mèn giữ ấm đem đến bệnh viện. Thời điểm đến phòng bệnh, mẹ Đồng đang dựa vào gối mềm, uống nước ấm cùng Trác Nhất Phi ngồi ở bên cạnh giường bệnh đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ, không biết Trác Nhất Phi nói gì đó, làm ẹ Đồng cười đến cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn ho nhẹ vài tiếng. Nhìn thấy Trác Nhất Phi ở trong phòng bệnh,Vũ Vi cực kỳ bất ngờ, cô thật không ngờ Trác Nhất Phi lại ở chỗ này, còn làm ẹ vui vẻ đến như vậy. Nhìn sắc mặt mẹ so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, lại vui vẻ như thế, trong lòng Vũ Vi Vi cũng vui vẻ, từ khi mẹ sinh bệnh, đây là lần đầu tiên mẹ cười vui vẻ đến như vậy a. Cô lễ phép hướng Trác Nhất Phi cười cười, mang theo cà mèn giữ ấm đi đến trước giường bệnh, đem đồ ăn chỉnh tề bầy ra trước mặt mẹ, " Mẹ Đói bụng không?" "Mẹ no rồi, một chút cũng không đói." Mẹ Đồng đặt chén sang một bên nhìn Vũ Vi nói. A? Vũ Vi sửng sốt bình thường đều là chạng vạng năm sáu giờ mẹ đã ăn cơm, hiện tại đã tám giờ tối rồi mà mẹ lại không đói bụng? "Dì Đồng không đói bụng, nhưng mình rất đói bụng." Nói vừa dứt, Trác Nhất Phi liền đem đồ ăn trước mặt mẹ Đồng đến trước mặt mình, cầm lấy đôi đũa từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn. Mẹ Đồng nhìn thấy bộ dáng ăn như hổ đói của Trác Nhất Phi, đột nhiên bà nhớ,bà ngẩng đầu nhìn Vũ Vi nói, "Nhất Phi vừa mới ra ngoài mua đồ ăn ẹ ,nhưng lại quên mua đồ ăn cho chính mình, cho nên bây giờ mới đói bụng." Nói xong mẹ Đồng rót một ly nước đưa tới trước mặt Trác Nhất Phi, "Ăn từ từ thôi coi chừng bị mắc nghẹn bây giờ." Vũ Vi yên lặng nghe mẹ Đồng nói nhưng lại nổi lên một tia gợn sóng, cô thật không ngờ Trác Nhất Phi lại chiếu cố mẹ như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm kích Trác Nhất Phi. Ngay cả Lục Hàng cũng không có săn sóc chiếu cố mẹ cô như vậy. Ăn xong cơm tối, Trác Nhất Phi dung khăn tay lau khóe miệng dính vết bẩn, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Vũ Vi, thỏa mãn cảm thán nói, "Thơm quá!Đây là bữa ăn tối mà mình ăn ngon nhất." Xuất phát từ lễ phép Vũ Vi đi ra tiễn Trác Nhất Phi, đi ra khỏi cửa bệnh viện, Vũ Vi tiện dừng lại cước bộ, vẻ mặt cảm kích nhìn Trác Nhất Phi bên cạnh, "Cám ơn cậu đã chiếu cố mẹ giúp mình." Trác Nhất Phi vươn tay ra cầm tay Vũ Vi, đôi mắt hắn ôn nhu nhìn Vũ Vi hỏi, "Vũ Vi, làm bạn gái của mình không tốt sao?" Nói xong, vẻ mặt hắn chờ mong nhìn Vũ Vi, hy vọng Vũ Vi có thể làm bạn gái của hắn. Bàn tay Trác Nhất Phi cực kỳ ấm áp, cũng làm cho Vũ Vi có cảm giác an toàn, cũng không biết tại sao Vũ Vi có chút không thích ứng khi bị Trác Nhất Phi nắm tay,cô liền rút tay mình về, ngẩng đầu quay lại nhìn Trác Nhất Phi, "Nhất Phi,mình biết cậu tốt với mình, nhưng thật xin lỗi, hiện tại mình không có tâm tình yêu đương." Sắc mặt Trác Nhất Phi nhất thời trở nên có chút khó coi, nhưng rất nhanh bị hắn che dấu đi, hắn miễn cưỡng hướng Vũ Vi lộ ra tươi cười, "Là mình suy xét quá ít , cậu mới cùng Lục Hàng chia tay làm sao có thể nhanh như vậy liền chấp nhận mình?" Vũ Vi có chút áy náy nhìn Trác Nhất Phi, cho tới nay Trác Nhất Phi đối với cô rất tốt, nhưng cái gì cô cũng không có làm cho Trác Nhất Phi, trong lòng cảm thấy có chút thẹn với Trác Nhất Phi, "Thực xin lỗi, Nhất Phi, không phải cậu không tốt, mà là mình thật sự không có tâm tình để yêu đương." Gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy, cô làm sao có tâm tình yêu đương a! P/s: thanks mọi người đã ủng hộ mình mọi người cứ típ tục t,thanks,fthích nha mình sẽ không bạt đải mọi người đâu iu mọi người
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]