Vũ Vi lạnh lùng, "Tránh ra, chúng tôi không muốn ở lại chỗ này." Hiện giờ hô hấp mẹ cô dồn dập, nếu cô không rời khỏi nơi này, e rằng mẹ cô sẽ phát bệnh.
Sở Xa giống như không nhìn đến sắc mặt khó coi của mẹ Đồng, vẫn như cũ chặn trước mặt họ, mỉm cười nhìn họ, "Nếu có việc gấp tôi cũng không giữ lại các người, nhưng nếu đã tới nơi này, tôi cũng giới thiệu vị hôn phu của tôi một chút, để tránh tương lai nếu có gặp trên đường cũng có thể biết nhau."
Vũ Vi căn bản không để ý tới Sở Xa, vị hôn phu của Sở Xa là ai, cái đó có liên quan tới cô sao? Cô vừa muốn mở miệng cự tuyệt, bên kia Sở Quốc Vĩ cũng không bình tĩnh mở miệng nói, "Sở Xa, thôi đi, bọn họ cũng không phải là nhân vật gì quan trọng, không cần phải giới thiệu vị hôn phu của con cho họ biết."
Sở Quốc Vĩ lại lần nữa làm thương tổn Đồng Kỳ, vẻ mặt bà thất vọng nhìn Sở Quốc Vĩ, bọn họ một chút cũng không phải nhân vật quan trọng sao?
Nhưng là, Sở Quốc Vĩ quay đầu lại không liếc mắt nhìn Đồng Kỳ dù chỉ một cái.
Hai chân bà mềm nhũn, ngồi xổm trên mặt đất che nơi vùng ngực đau đớn từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Vũ Vi lo lắng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ Đồng.Cô lo lắng hỏi mẹ."Mẹ! mẹ có sao không?" Vũ Vi lo lắng nhìn mẹ.
Mẹ Đồng hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, lại hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, lặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-khong-ban/1241198/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.