Đặt con lơ mơ ngủ lên giường, Tài quay lại, nắm bàn tay nhỏ của tôi đặt vào lòng bàn tay lớn ấm áp cuộn lại. Cứ thế này… tôi thật sự khó xử, chỉ biết lập tức giật tay về!
Có chút thất vọng, Tài nhìn sâu vào đôi mắt lảng tránh của tôi:
– Thúy, em vẫn không thể chấp nhận tôi?
– Em… em đã nói rồi! Xin anh cho em thời gian!
Tài nheo nheo đôi mắt phượng chăm chú quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt tôi.
– Em muốn lừa tôi?
Giật thót mình, hai bầu má tôi lập tức nóng ran theo nhiệt độ cơ thể tăng cao. Thực tình mà nói, Vương Tuấn Tài làm gì cũng dứt khoát, khả năng kiên nhẫn không cao. Trên hết vì con người kiêu ngạo này luôn cho rằng anh ta không cần thiết phải theo đuổi tôi!
– Không… em đâu có lá gan đó!
Tôi lúng túng chối cãi. Tài hừ nhẹ một tiếng:
– Tôi không có thói quen để ai lừa!
Tài siết chặt cổ tay tôi kéo giật một lực, cơ thể tôi lập tức bị cơ thể cao lớn vây hãm. Tiếng trái tim tôi đập mạnh như muốn vỡ ra, hòa cùng nhịp tim tăng cao của người đàn ông bá đạo trước mặt.
– Đừng nghĩ lừa được tôi!
Tài trầm giọng đe dọa, lập tức cúi xuống áp môi mình lên môi tôi. Trong cơn hoảng loạn sợ hãi, tôi ngây người đón nhận nụ hôn mang theo hơi rượu nồng nàn cưỡng ép, hai chân run rẩy đến mức đứng cũng không vững, phải để vòng tay Tài đỡ lấy. Không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-dang-tim-anh/3489778/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.