Khi cô giật mình tỉnh lại đã gần tám giờ sáng ngày hôm sau, nhìn sang bên cạnh thấy Kỳ Ngôn đang nằm ngủ trên ghế sofa. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường để không gây ra bất cứ tiếng động nào tránh quấy rầy giấc ngủ của anh.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô bước ra ngoài thì thấy Kỳ Ngôn đang đứng cạnh cửa sổ, đưa tay kéo rèm cho ánh nắng ban mai chiếu vào. Anh nghe tiếng mở cửa thì quay lại nhìn cô mỉm cười khiến cho cô cảm thấy bối rối.
"Kỳ Ngôn, em đánh thức anh sao?"
"Không anh đã thức lâu rồi chỉ là thấy em vẫn còn đang ngủ nên anh muốn chợp mắt thêm một chút. Vẫn còn sớm sao em không ngủ thêm? "
" Kỳ Ngôn, bây giờ đã gần 9 rồi em muốn đi thăm Đại Phong."
" Để anh đưa em đi. "
Kỳ Ngôn mở cửa để cho cô ra ngoài. Thật ra phòng của Đại Phong chỉ ở đối diện mà thôi, khi cô đi vào thì đã nhìn thấy Vĩ Thanh đang ở bên cạnh giường của Đại Phong, anh vừa nhìn thấy cô thì rất là vui..
" Chị dâu chị đã tỉnh rồi, chị không sao chứ?"
" Tôi không sao Đại Phong thế nào rồi?"
Cô vừa nói vừa đi nhanh đến gường Đại Phong;
"Bác sĩ nói ý trí cầu sinh của tên này rất mạnh đang dần dần vượt qua cơn nguy hiểm, nếu nhưng không có vẫn đề gì thì sẽ tĩnh lại rất nhanh."
Kỳ Ngôn tiếp lời của Vĩ Thanh;
" Diệu Linh, cậu sẽ không sao."
" Cám ơn hai người, em muốn lại với anh ấy
Kỳ Ngôn đến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-tan-bao/909293/chuong-117.html