Chương trước
Chương sau

Author: KHBN 2015 ------ Edit: Yuzuuru_Kai
*******************************************
Trong một kho hàng khác:

Sau khi Ngọc Anh nghe Diệu Linh nói về việc làm của ba mình, tuy ngoài miệng nói không tin nhưng trong lòng sớm đã có nghi ngờ. Cô biết ba xuất thân từ con nhà nông, ông bà nội có một ít ruộng đất làm chỉ đủ ăn, có đôi lúc còn phải đi làm thuê cho người ta nên gia đình của cha cô chẳng phải dư dả. Vì vậy cha cô học hành chỉ biết vài chữ, đi làm chỉ dựa vào sức mạnh chứ đầu óc cũng chẳng phải thông minh gì.
Nếu như lời của Diệu Linh nói là sự thật thì cha cô chắc chắn cũng có phần tham dự việc phóng hỏa thiêu chết ba mẹ của Trương Đại Phong khiến cho anh mất đi của ba mẹ khi còn nhỏ và lớn lên trong sự thù hận.
Ngọc Anh cảm thấy trong lòng có rất nhiều thắc mắc về chuyện này, mà người có thể giải đáp những thắc mắc đó chính là Tô Băng Nhu. Nghĩ vậy cô liền đi tìm cô ta để hỏi cho rõ ràng. Vừa đi vào thì cô đã nhìn thấy Băng Nhu đang cho người băng bó vết thương cho ba tên kia, một tên thì bị bắn ngay đùi, một tên thì bị ở cánh tay, tên còn lại chỉ bị chảy chút máu ở trán nhưng không nặng lắm.
Vừa nhìn thấy cô thì Tô Băng Nhu lớn tiếng quát:
" Con khốn kiếp kia, đây đúng là chuyện tốt của mày gây ra đấy."
Vừa dứt lời Băng Nhu bước đến trước mặt Ngọc Anh, thẳng tay tát vào mặt cô:
Chát......
" Cô......"- Ngọc Anh lên sờ mặt mình

"Ngọc Anh mày đừng quên, ba tao chính là ân nhân cứu mạng của gia đình mày. Nếu như không có ba tao đưa mày ra nước ngoài học thiết kế thì làm sao mày có ngày hôm nay?"
Ngọc Anh nghe như vậy liền tiếng
"Tiểu Thư, tôi....."
"Hừ....mày đừng tưởng gọi một tiếng tiểu thư là chuyện gì cũng có thể cho qua được."
Ngọc Anh muốn biết sự thật của cha mình, nên cô cố gắng nhịn Tô Băng Nhu.
"Tô Băng Nhu, tôi gọi cô một tiếng tiểu thư chỉ vì tôi nghĩ đến tình nghĩa năm xưa ba cô đã giúp đỡ cho gia đình của tôi. Cũng chính vì ông ấy đã đưa tôi ra nước ngoài du học nên tôi mới giúp cô trả thù, cô còn muốn thế nào nữa hả? "
"Hahahaha......"
Tô Băng Nhu cười lớn:
"Mày tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì sao? Hả? "
"Tiểu Thư, tôi đã nói qua, tôi chỉ muốn trả thù Trương Đại Phong chứ tôi không muốn hại thiếu phu nhân. Mong cô đừng làm khó cô ấy. "
"Hahaha.....mày tưởng Đại Phong sẽ tha cho mày sao? Nếu như hắn biết được cha của mày, chính là người hại chết cha mẹ hắn và đứa con chưa chào đời của hắn, mày nghĩ hắn sẽ tha cho mày sao?"
"Cô nói cái gì? "
"Đến giờ phút này rồi tao cũng chẳng muốn giấu mày làm gì, tao nghĩ mày đừng bao giờ muốn làm người tốt nữa. Sự thật ba của mày chính là tay chân đắc lực của ba tao. Năm xưa ba mày vì muốn có tiền trị bệnh cho mẹ của mày cho nên ông ta cùng đàn em của ba tao đã phóng hỏa thiêu chết ba mẹ của Trương Đại Phong. Hơn nữa 5 năm trước ba của mày vì muốn mày ăn học thành tài mà đã không có một chút do dự ra tay bắn vợ yêu của Trương Đại Phong. "
Tô Băng Nhu thở dài:
"Ngọc Anh, tao nói cho mày biết, Đại Phong chính là kẻ thù của mày. Hắn đã giết ba của mày, nếu mày là đứa con hiếu thảo thì cùng tao giết chết hắn để trả thù cho ba của chúng ta. Tuy là ba mày vì tiền mà giết người nhưng ông ta cũng vì mày nên chuyện gì cũng giám làm để có tiền nuôi mày ăn học cho thành tài. Tao khuyên mày, đừng bao giờ mềm lòng mà tha cho Hoàng Diệu Linh, mày đừng quên con đàn bà vô dụng kia chính là mạng sống của Đại Phong, chỉ cần con ả hà tiện kia còn ở trong tay chúng ta thì cơ hội lấy mạng của hắn rất cao."
Sau khi biết được sự thật, trong lòng của Ngọc Anh đang rất rối loạn không biết phải làm sao. Cô thật ra không muốn tổn thương Diệu Linh và cũng không còn có ý định trả thù Đại Phong nữa. Bởi vì sau tất cả thì người sai là cha của cô
Ngọc Anh thở dài nói:
" Tôi lặp lại một lần nữa, tôi muốn trả thù Trương Đại Phong chứ không phải Hoàng Diệu Linh, mong cô hãy bỏ qua cho cô ấy. "
Nói xong thì Ngọc Anh đi ra ngoài nhắn tin cho bác quản gia bằng số điện thoại nặc danh. Cô biết việc làm này là đối nghịch với Tô Băng Nhu nhưng cô vẫn làm, vì cô một lòng muốn cứu Diệu Linh. Cô muốn thay cha chuộc lại những lỗi lầm mà ông đã gây ra cho Đại Phong nên cô phải bất chấp tất cả.
***********************************************
Ngoài kho hàng:
Sau khi Đại Phong nhận được tin nhắn của Ngọc Anh gửi cho bác quản gia, anh liền lệnh cho thủ hạ của mình đến kho hàng chuẩn bị sẵn sàng. Lần này anh không muốn có bất cứ sơ suất gì xảy ra giống như lần trước. Sau đó anh cùng Kỳ Ngôn và Thái Huy phóng xe tới địa chỉ mà Ngọc Anh đã gửi. Không đến 30 phút sau ba người đã đến phía ngoài kho hàng bị bỏ hoang mà Ngọc Anh đã nhắc đến.
Khi Kỳ Ngôn xuống xe nhìn thấy thủ hạ của Đại Phong đứng xếp thành đang chờ đón ba người, trong lòng anh cảm thán "thật không ngờ thế lực sau lưng của cậu ấy lại mạnh như vậy, cũng may mình là bạn của cậu ấy, nếu là kẻ địch chắc là mình không thể nào đấu lại cậu ta."
Thủ hạ vừa thấy ba người đến thì cúi đầu chào:
"Chào Đại ca, Nhị ca, Diệp thiếu."
Đại Phong nhìn xung quanh, nơi đây có rất nhiều kho hàng bị bỏ hoang, nhưng trong điện thoại tin nhắn của Ngọc Anh lại không nói rõ Diệu Linh đang ở trong kho hàng nào, anh liền lên tiếng hỏi thủ hạ:
"Các người đã tìm được nơi bọn họ nhốt phu nhân chưa?"
Một người liền bước đến cung kính nói:
"Dạ thưa, thuộc hạ đã cho người đi tìm, hiện tại đang đợi tin tức và chờ lệnh của đại ca ạ."
Diệp Kỳ Ngôn nhìn xung quanh rồi lên tiếng hỏi:
" Đại Phong, làm sao đây? "
Thái Huy thấy vậy lên tiếng nói:
"Kỳ Ngôn, cậu bình tĩnh một chút, để cho Đại Phong sắp xếp."
Đại Phong nhìn xung quanh một chút rồi nói:
"Thái Huy, Kỳ Ngôn, dù sao chúng ta vẫn đang chờ Vĩ Thanh tới. Đã vậy để tớ gọi cho Tô Băng Nhu, nói cho cô ta biết là chúng ta đã chuẩn bị xong 10 triệu. Như vậy cô ta sẽ nói địa điểm cho chúng ta, nếu như địa điểm không giống của Ngọc Anh đưa, thì chúng sẽ chia ra thành hai nhóm, một nhóm ở đây tìm cho được Ngọc Anh ra, còn lại thì theo tớ đi tìm Tô Băng Nhu."
Kỳ Ngôn liền lên tiếng
" Nếu đúng như lời cậu nói, tớ đi theo cậu, còn Vĩ Thanh theo Thái Huy."
Thái Huy nghe Kỳ Ngôn muốn đi cùng Đại Phong liền lấy trong người ra khẩu súng lục đưa cho Kỳ Ngôn:
"Kỳ Ngôn, nếu cậu đi theo Đại Phong hãy mang theo súng này. "
Thái Huy quay lại nói với Đại Phong
"Cậu mau gọi cho mụ đàn bà đó ngay đi."
Đại Phong liền gọi cho Tô Băng Nhu, điện thoại vừa reo một tiếng thì cô ta đã bắt máy.
"Hello anh yêu, sao gọi em sớm thế, nhớ em sao?"
"Tô Băng Nhu, tôi đã chuẫn bị xong 10 triệu cho cô rồi, mau nói cho tôi biết cô đang ở đâu để tôi mang đến cho cô."
"Anh yêu sao lại gấp muốn gặp em vậy? Hahahaha "
"Đừng tốn thời gian, cô mau nói đi."
"Được rồi, em sẽ gửi địa chỉ sang cho anh yêu ngay đây."
"Được. Nhưng trước đó tôi muốn nói chuyện với Linh Nhi, tôi muốn biết cô ấy có được an toàn hay không? "
Tô Băng Nhu không vui khi nghe được yêu cầu của Đại Phong, cô ta không có cách nào hơn khi anh muốn biết tình hình của Diệu Linh. Vì vậy cô ta vẫn đưa điện thoại cho Diệu Linh, nhưng lại mở loa lên để cô ta có thể nghe được anh nói gì.
"Đại Phong....."
Anh nghe được giọng nói dịu dàng của cô thì vô cùng kích động:
"Linh Nhi, em có sao không? Cô ta có làm gì em không? "
"Đại Phong, em không sao, anh không cần quá lo lắng."
Đại Phong biết cô rất sợ, nhưng vì không muốn anh lo lắng nên mới nói như vậy.
"Vợ à, anh rất nhớ em."
Tô Băng Nhu sau khi nghe xong câu nói của Đại Phong thì vô cùng tức giận liền lên tiếng chửi rủa:
"Trương Đại Phong, con mẹ nó anh đúng là tên khốn kiếp.....Được lắm, nếu như trong lòng anh một chút tinh xưa của chung ta cũng không nghĩ đến, vậy tôi cho anh một tiếng đồng hồ để mang theo 10 triệu đến đây gặp tôi, nếu như anh đến trễ chỉ cần một phút thì anh cứ chờ nhận xác vợ yêu của anh đi Hahahaha....."
Đại Phong mất đi bình tĩnh khi nghe Tô Băng Nhu muốn giết Diệu Linh, liền lớm tiếng quát;
"Tô Băng Nhu, con đàn bà hạ tiện kia, nếu như cô giám tổn thương đến Linh Nhi thì tôi nhất định khiến cho cô chết không toàn thây, sau đó đào mồ cha mẹ cô lên để cho chó ăn."
"Anh...."
Tô Băng Nhu giận điên lên liền cúp máy, nhào đến định đánh Diệu Linh cho hả giận. Nhưng khi cô ta vừa đưa tay lên thì tay của cô ta đã bị Ngọc Anh bắt được .
"Ngọc Anh, mày lại muốn làm gì?"
Ngọc Anh biết Tô Băng Nhu đang mất lý trí, nếu như cô cho ả ta làm càn thì ả ta nhất định sẽ gây hại đến Diệu Linh, nên cô chỉ đành xuống nước nói chuyện nhỏ nhẹ với ả mà thôi.
"Tiểu Thư, cô đánh thiếu phu nhân thì cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi nghĩ cô nên gửi địa chỉ cho Trương Đại Phong đến đây thì tốt hơn."

****************************************************
Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (KHBN2015)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.