Do tâm trạng quá nặng nề, cô chuyển hướng không về nhà nữa mà đến cô nhi viện , cô nhi viện này là do gia đình cô cung cấp, các đứa trẻ ở đây rất dễ thương.
'' A...chị Diệu Linh đến!''
Một bé gái đang ngồi chơi búp bê, vô tình liếc mắt qua cô, sau khi thấy cô, vui mừng reo lên, các bé khác đang ngồi chơi kế đó cũng hớn hở bỏ đồ chơi lại mà chạy lại phía cô.
Cô thấy bọn trẻ lao về phía mình, ngồi gập người xuống, giang rộng tay chào đón các bé, lần lượt bọn trẻ đều xà vào lòng cô, một bé gái dễ thương ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cô, mặt như sắp khóc:
'' Chị Diệu Linh, chị hết thương chúng em rồi sao ? ''
Cô nghe cô bé hỏi vậy, đau lòng đưa tay lên vuốt mặt cô bé, giọng nói nhẹ nhàng phát ra:
'' Các em đáng yêu như vậy chị Diệu Linh sao có thể quên được chứ ''
'' Vậy sao chị lâu như vậy không đến thăm chúng em?''
Một bé trai khác lại lên tiếng hỏi
'' Dạo này chị bận công việc nhiều quá nên không đến được, thời gian không có chị các em có ngoan không hay lại nghịch phá ?''
'' Chúng em rất ngoan, không phá gì đến Mẹ cả !''
Đúng rồi,Mẹ đi đâu rồi nhỉ ? Sao từ lúc cô đến đây đến giờ đều không thấy người ?
'' Mẹ đâu rồi ?''
'' Mẹ ...a Mẹ kia kìa !''
Một bé gái cột tóc hai chùm, khuôn mặt bầu bĩnh chỉ tay về phía người đang đi tới, bà ấy có khuôn mặt phúc hậu, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-tan-bao/909220/chuong-35.html