Thực ra Hạ Phá Quân cũng không phải kẻ bất tài, hắn cũng có ưu điểm riêng của mình. Chỉ có điều, trước nay tính vẫn ham vui, mỗi việc một chút, thành thử ra không chú tâm vào làm. Tới giờ hắn mới nhận ra tương lai của mình quá đỗi mông lung.
Nhìn ba đứa bạn, Dương Tuấn Vũ bóp trán:
- Chúng mày từng đứa nói một xem, hết năm nay ra trường định đi đâu về đâu?
Ngô Phúc Vinh không ngờ lại là đứa nói đầu tiên:
- Tao chưa biết được, nhưng có lẽ tao cũng như Phá Quân.
Hạ Phá Quân ngạc nhiên:
- Sự nghiệp của gia đình mày giờ cũng có tiếng trong nước rồi, tiền chắc tiêu không hết, sao lại
muốn làm thứ khác?
Hắn cười cười:
- Tao thấy bản thân không thích việc quản lý chăn nuôi thủy sản lắm, có lẽ để vợ làm thôi. Tao kiếm việc khác. Dù sao hai vợ chồng cũng không nên cắm cúi vào một chỗ.
- Ơ. Vợ mày chẳng phải học nghệ thuật sao?
- Ừ. Nhưng con gái bước chân vào giới giải trí phức tạp tao không thích. Vào đó học mấy cái thói ăn chơi đú đởn khéo lại mất vợ.
Dương Tuấn Vũ nhe răng cười, cái này không phải là kì thị ngành giải trí mà ở đâu cũng thế rồi. Bình thường không sao, nhưng mà càng lấn sâu càng dễ sa đà vào những trò chơi ngầm trong nghề. Thay vào đó, về quản lý cả một công ty thủy sản lớn nhất nhì trong nước, tiền đếm không hết, muốn đi chơi thì đi, muốn mua sắm thì mua sắm, chẳng cần phải nhìn mặt ai làm việc. Sướng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556538/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.