Chương trước
Chương sau
Cô đôi mắp híp lại như vầng trăng khuyết, cười nói:
- Tôi biết được cậu ở đây nên đã mua một căn sát bên, chúng ta là hàng xóm đấy.
Dương Tuấn Vũ hô hấp có chút rối loạn, hắn trừng mắt:
- Đừng có đùa tôi. Nơi này vốn thuộc sở hữu của cô mà, lấy căn nào ở chẳng được, sao lại lấy gần căn của tôi làm gì?
- Tôi nói thật mà. Mặc dù Uyển Vân trên danh nghĩa thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng nó là thuộc bất động sản của Hạ gia, tôi vẫn tự bỏ tiền ra để mua lại đó. Còn việc lấy căn ở gần anh thì đương nhiên là tiện lợi để thi thoảng qua chơi rồi. 
Dương Tuấn Vũ toát mồ hôi hột, hắn nghĩ lại việc rủ rê ba thằng bạn trời đánh về ở chung có phải là thảm họa không, nhất là tên Hạ Phá Quân, vốn dĩ tưởng trốn ra ngoài để cùng anh em bung lụa, không ngờ vẫn chẳng thoát khỏi ma trảo của bà chị gái. Không cần nói cũng biết hắn sẽ có biểu cảm ra sao.
- Này này, không thích tôi ở gần sao?
Đang nghĩ thì bị giọng nói thanh thoát ở bên làm tỉnh người, hắn thở dài:
- Cô lại bảo không biết tôi đã có vợ chưa cưới đi. Làm vậy là có ý gì?
- Anh cũng nói là chưa cưới mà, tôi vẫn còn cơ hội, mà kể cả cưới rồi đi nữa, tôi vẫn có thể đóng vai tiểu tam xinh đẹp mà.
Thấy cô cười giản xảo, Dương Tuấn Vũ đau đầu không thôi. Hắn không chạy nữa, dừng lại bên một cái hồ nhân tạo xanh mát, bên bờ cũng có những hàng liễu rủ, nhìn khá thú vị. Chỉ có điều tâm trạng của hắn hiện giờ không nhận ra được nét thú vị ấy. 
- Nói đi, cô có mục đích gì? Ông nội cô chẳng phải khỏe rồi ư? Sao còn tìm tới tôi làm gì? Cô nên tìm ai đó còn đang độc thân giúp mình chia sẻ, hơn là tìm một người có vợ sắp cưới như tôi.
Hạ Minh Nguyệt dừng lại bên hồ, hơi thở như lan có chút gấp vì chạy một quãng dài, làm cho hai con thỏ dưới áo nhấp nhô không ngừng khiến ai đó cố kìm hãm bản năng mà quay mặt đi. 
Cô dường như không để ý rằng vẻ đẹp của mình có sức sát thương lớn như thế nào đối với người khác giới, bờ môi vốn đẹp khi cười lên giống hàng trăm đóa hoa nở rộ xinh đẹp.
- Đánh đồn có địch chẳng phải đơn giản hơn sao? Tôi thấy đám trẻ thời này vẫn thường xuyên nói vậy, ngẫm thấy rất có lý đấy chứ?
Dương Tuấn Vũ nhìn yêu tinh trước mặt, hắn mặc kệ sự thật có phải cô chuyển tới gần không, còn hắn thì vừa bắt được chút khác thường, dường như cô ta đang giấu giếm điều gì đó. Hắn nhếch môi, nhìn xung quanh không có ai thì cười:
- Nói đi, có chuyện gì cần tôi giúp?
Hạ Minh Nguyệt biết mình bị hắn phát hiện, cô bĩu môi:
- Chẳng lẽ tôi không có sức hấp dẫn gì với anh sao?
- Có. Nhưng điều này không phải lý do để tôi sa ngã.
- Ồ. 
Cô thu lại toàn bộ nét mị hoặc, dụ dỗ khi nãy, rồi nói:
- Trần gia có động tĩnh.
- Ồ. Mau nói tôi nghe chút.
Dương Tuấn Vũ lập tức bị chủ đề này hấp dẫn, hắn rất muốn biết gia tộc thối nát này lại chuẩn bị tung đòn lừa gạt, hãm hại gì.
Dù xung quanh không có ai, nhưng Hạ Minh Nguyệt vẫn rất cẩn thận nhìn ngó một hồi rồi bắt đầu nói:
- Trước hết, anh nói xem có phải vụ thảm sát mấy trăm người ngày trước là do tổ chức của anh 
làm?
- Vụ nào? Tôi không biết.
Dương Tuấn Vũ nghe cô nói thì lập tức nghĩ đến vụ cướp cái xác người ngoài hành tinh, sau đấy vì nó mà bại lộ căn cứ dẫn tới một quả tên lửa làm nổ tung cả cơ sở vật chất khiến lần đó hắn rất điên tiết.
- Anh phủ nhận tức là đồng ý rồi. 
Hạ Minh Nguyệt nói xong thấy hắn trợn mắt thì cười khúc khích:
- Là do trực giác phụ nữ thôi, không có ai nghĩ là sự việc động trời như vậy lại do một cậu nhóc đang còn là sinh viên làm cả. Được rồi, tin tức lần này có liên quan tới vụ đó. Nghe nói sau vụ đó, Trần gia đã gia tăng thế lực hắc bang của mình, đồng thời điên cuồng truy lùng tàn dư của tổ chức- những kẻ đã gây ra vụ này. 
Bọn chúng tất nhiên đã nghi ngờ anh, nhưng còn chưa có bằng chứng cụ thể. Một phần cũng là vì chúng nghĩ sau vụ nổ tung cả ngọn núi, tổ chức của anh đã bị thiệt hại nặng nề, khó mà gượng dậy được nên tạm thời không quá để tâm. Trong khi đó, thế giới dường như đang vì một vật mà điên cuồng tăng cường truy tìm, nghe nói là đồ tới từ Nam Cực, thứ này đã thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của tổ chức đứng sau Trần gia.
Nhưng mà sau nhiều ngày tay trắng, bọn chúng không tiếp tục huy động đa phần lực lượng đi tìm kiếm nữa, vì thế, nhất định sẽ quay sang đối phó với anh, nhằm mục đích tuyệt trừ hậu hoạn, giải quyết vấn đề tận gốc rễ.
Dương Tuấn Vũ nghe cô nói vậy thì chợt nhận ra trong đó có điểm nghi vấn:
- Cô biết đám Trần gia có liên hệ với tổ chức nước ngoài rồi?
Hạ Minh Nguyệt gật đầu, cô nghiêm giọng:
- Đúng thế, tổ chức chúng tôi đang nghĩ tới nhiều nhất là Sói Xám. Chắc anh cũng nghe tới cái tên này rồi.
Dương Tuấn Vũ hơi giật mình, nhưng khi nghĩ lại mọi việc trong quá khứ, và cả việc Trần gia cứ nhắm vào hắn, rồi còn muốn tác động vào Vân Tú, cài người vào tập đoàn, toan tính phá hoại 
Thịnh Thế,… Nếu không phải Sói Xám, thì Trần gia làm sao biết hắn là người đứng sau Thịnh Thế 
và tổ chức DE.
Mà Sói Xám dù là tổ chức hùng mạnh cũng không thể dễ dàng nhập nội, tự do tự tại, năm lần bảy lượt muốn tiêu diệt hắn. Từ vụ công ty du lịch biển Viễn Đông đã châm ngòi cho cuộc chiến giữa Sói Xám và DE.
Viễn Đông thì đã phải trả giá bởi thói tham ăn mà làm càn, trong lúc hắn bộn bề công việc, thì Vân Tú đã giúp hắn vạch trần bộ mặt tham quan, đút lót, đi cửa sau của lãnh đạo tập đoàn với chính quyền thành phố Đà Nẵng, để trót lọt trúng thầu khu du lịch biển Cát Tiên. 
Vụ án đó đã làm rúng động giới quan trường cũng như chính trị đất nước, khi mà 25 cán bộ bị lộ ra ăn tham ô, tổng số tiền lên tới hơn 1000 tỷ đồng, Viễn Đông cũng tuyên bố phá sản sau khi lãnh đạo tập đoàn đều có liên quan tới vụ việc này.
Nếu có thời gian, hắn không ngại thu thêm Cát Tiên vào tay để tạo thêm một khu du lịch biển nổi tiếng xinh đẹp.
Chỉ có điều, biết tổ chức đứng sau thế lực Trần gia suốt bao năm là Sói Xám, nhưng không có nghĩa là có bằng chứng xác đáng, hay có khả năng tố cáo lên trên. Hạ gia dù nắm trong tay tình báo đất nước, nhưng không phải ngõ ngách nào cũng nắm rõ, đặc biệt là mặt tối của các đại gia tộc, những thông tin rò rỉ ra có thể khai thác quả thực vô cùng ít ỏi. Điều đó cũng chứng tỏ, việc tam đại gia tộc Lý- Nguyễn – Trần tồn tại lâu đời không phải là ngẫu nhiên mà đều có lý do của nó.
Dương Tuấn Vũ đăm chiêu, cuối cùng hắn gật đầu:
- Cảm ơn cô vì đã thông báo. 
Hạ Minh Nguyệt vuốt lọn tóc mai có chút ướt ra phía sau, cô híp mắt cười:
- Cảm ơn không thì chẳng có chút thành ý nào.
- Cô muốn sao?
- Tôi cần anh giúp một chuyện.
Hắn dựa lưng vào gốc cây, nhún vai nói:
- Tôi đã biết cô sẽ không tự dưng có ý tốt mà. Nói đi, nếu có khả năng tôi sẽ giúp, nếu không thì xin lỗi cô trước, tôi không phải là Đấng toàn năng.
- Việc này đảm bảo anh giúp được. Đóng giả bạn trai tôi tham gia một buổi tiệc.
Hắn lập tức lắc đầu, nhưng lời chưa nói ra đã bị cô cắt ngang:
- Đừng vội từ chối, anh có thể đeo mặt nạ đi, đảm bảo sẽ không có ai nhận ra. Buổi tiệc này thực ra bên ngoài chơi đổ đá, bên trong là bàn bạc một số việc mà người bình thường không nên biết. 
Những kẻ tới đây đều là những tay có tiếng, nắm trong tay rất nhiều quyền thế, tiền bạc, nếu không cũng quân lực. Biết đâu tới đó anh sẽ có thu hoạch bất ngờ thì sao? Tôi không nói tới tiền, cũng không bắt anh đi học đổ đá, mà chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ tôi là được.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy thế cũng có chút hứng thú, nhưng hắn nghi ngờ hỏi:
- Hạ gia cô cũng chẳng hiền lành gì, bao nhiêu cao thủ đào tạo sau màn sao không lấy ra mà lại kéo tôi đi? 
- Cao thủ Hạ gia đúng là có, nhưng họ đang ra ngoài làm nhiệm vụ, tạm thời không quay lại kịp, còn những người có thể đi được so với anh đều kém hơn. Mà bình thường buổi tiệc ngầm này là do ông tôi đi, dù năm ngoài sức khẻo rất kém vẫn cố gắng dẫn tôi đi một lần. Cứ nghĩ đó sẽ là lần ông tiết lộ bí mật để có thể yên tâm nhắm mắt, nhưng sau khi khỏe lại rồi ông vẫn yêu cầu tôi tiếp nhận nhiệm vụ này.
- Nếu không trả lời được cô cũng không cần nói, tôi không hiểu, rốt cuộc buổi lễ đó thì có vai trò quan trọng gì đối với Hạ gia các cô?
Hạ Minh Nguyệt đắn đo một chút rồi vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, dù sao cô cũng đang cần hắn đi cùng, nếu không nói rõ chỉ sợ tên này sẽ không nhận lời.
- Đối tượng nào đi tới đây cũng đều nhận được một vài ích lợi. Đối với người ngoài, họ có thể cầm theo vài triệu rồi mang về mấy tỷ, thậm chí mấy trăm tỷ. Hoặc cũng có thể mua được một số đồ vật kỳ quái mà những người mạo hiểm dùng mạng để đổi lấy. 
Còn đối với Hạ gia, nó lại vô cùng quan trọng. Hạ gia chúng tôi thực ra chỉ là một chi tộc họ Hạ ở Việt Nam, ngay cả ông nội tôi cũng chỉ là một trưởng lão trong cái gia hệ khổng lồ ấy.
Anh đừng nghĩ chúng tôi giống Trần gia, chỉ làm tay chân cho một tổ chức bên ngoài, Hạ gia chúng tôi thể không làm gì ảnh hưởng tới đất nước cả.
Anh biết Zero Zone chứ?
Giọng Hạ Minh Nguyệt nhắc tới địa danh này thì không tự chủ kèm theo chút run rẩy, vô ý bị Dương Tuấn Vũ bắt được. Nhưng cái Zero Zone là gì? Trái Đất lại có vùng đất tên kỳ quặc như vậy?
Thấy mặt hắn ngạc nhiên, cô liền biết tên này thì ra còn chưa biết địa danh này, nghĩ thế, cô chợt lưỡng lự không biết có nên nói ra không? Bởi vì người bình thường sống cả đời mà chẳng biết với Zero Zone chính là một hạnh phúc. Một khi biết rồi, bị kéo vào vũng nước đục này, chỉ sợ khó mà sống yên bình được.
Trong đầu Hạ Minh Nguyệt phân vân không thôi, còn Dương Tuấn Vũ thì rất ngạc nhiên, hắn ngạc nhiên chính là vì chưa bao giờ nghe thấy Triệu Cơ có nhắc tới một vùng đất nào có tên như vậy. 
Một nơi mà đại gia tộc Hạ gia của Việt Nam cũng chỉ là một chi nhánh ngoại tộc thì chắc chắn không thể nào là thứ vô danh tiểu tốt. Là một trí tuệ đến từ thế kỷ 22, vì sao cô ấy không hề nói hay để lại bất cứ tư liệu gì về Zero Zone? Nơi này rốt cuộc có cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.