Còn hắn thì không ngây thơ được như thế, trong đầu liên tục nghĩ lại xem đã từng đọc được ở đâu điều này chưa. Cuối cùng, hắn kết luận, chỉ có trong truyện cổ tích mới có, còn khoa học thì chưa chứng minh được, trừ khi ….Nghĩ tới khả năng này, hắn không khỏi nheo mắt nhìn lại con báo lớn này một lượt.
Nhận ra mình bị một đôi mắt nhìn phát lạnh, con báo vội nói:
- Anh đã cứu tôi một mạng, không phải hôm nay định đem tôi đi làm đồ ăn chứ?
Nghe thấy vậy, Rivi vội bênh vực:
- Chú ăn gì cũng được, nhưng đừng ăn Jet của cháu.
Cô không hề sợ hãi mà ôm lấy cổ con báo rồi nhìn hắn đầy cảnh giác.
Dương Tuấn Vũ vuốt vuốt mũi cười:
- Ta cũng không thiếu đồ ăn ngươi có thể yên tâm. Chỉ là khi hết đồ ăn thì chưa biết được.
Cô bé nghe được nửa đầu thì gật gù, nhưng nghe nửa sau thì chợt trừng mắt nhìn hắn.
Dương Tuấn Vũ cười ha hả vỗ đầu con bé:
- Được rồi, cả ngày cứ im im không nói, có phải muốn gặp nó nói vài lời trước khi đi không?
Cô bé gật gật cái đầu nhỏ, đôi mắt nhìn về phía con báo rõ ràng rất luyến tiếc, hệt như trước khi rời khỏi làng, cô nhìn về phía căn nhà của chị em cô vậy.
Con báo chợt nói:
- Chị Rivi định đi rời khỏi đây thật sao?
Đáy mắt thoáng có chút buồn, nhưng cô đã quyết định rời đi rồi thì không thay đổi, đôi tay nhỏ khẽ vuốt ve đầu con báo:
- Ừ. Chị sắp đi rồi, Jet
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556484/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.