Cô bé thấy hắn quay đi không nói thì mới dám rón rén bước tới nhặt mảnh bát vỡ, sau đấy quay đầu chạy biến ra khỏi cửa cứ như hắn là quỷ ăn thịt người vậy.
Dương Tuấn Vũ đang nghĩ về số phận bi ai của mình thì bắt gặp cảnh này cũng phải bật cười. Đừng nói bắt nạt một cô bé, giờ sức lực đi lại hắn cũng chẳng có.
Một lát sau, cô bé lại bê theo một cái bát quay lại. Đôi mắt to tròn lấm lét nhìn hắn, bộ dạng trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
- Uống.. thuốc …
- Uống thuốc?
Cô bé gật gật đầu làm những sợi lông chim trên đầu rung rinh nhìn rất thú vị, Dương Tuấn Vũ giờ mới để ý tới mùi thuốc, hắn ngạc nhiên nhận ra đây chính là mùi hăng hắc của lá cây Canh ki-na, trong lòng không khỏi bất ngờ, những người này thực sự muốn chữa bệnh cho kẻ giết người thân mình?
Dù muôn vàn câu hỏi không có lời giải đáp nhưng hắn không muốn bỏ đi cơ hội chữa bệnh, việc hắn cần làm còn nhiều lắm. Mặc kệ lát nữa ra sao thì hắn vẫn phải uống bát thuốc này.
Cô bé run run mang theo bát sành đựng thuốc đang còn phả hơi nóng, chầm chậm bước tới từng bước. Thấy người này nằm yên thì mới dám múc thìa nước thuốc, miệng nhỏ thổi thổi cho nguội rồi đưa tới đổ cho hắn.
Nhìn cặp mày Dương Tuấn Vũ nhăn lại, cô bé sợ hãi lắp bắp nói:
- Xin lỗi … xin lỗi … nóng … nóng sao?
Dương Tuấn Vũ dở khóc dở cười, cô gái này sao giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556474/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.