Dương Tử cũng không vì thái độ bề trên của hắn mà tức giận, cô biết tình hình đang rất nguy cấp, vì thế nói ngắn gọn mấy câu:
- Trong lúc cả đoàn theo tín hiệu của báu vật mà đuổi theo, nhưng giữa đường lại bị đám người bịt mặt này mai phục, chặn lại ở đây, bọn chúng không nói hai lời, lập tức lao vào chém giết.
Quân ta tổng cộng gồm hai nhóm có 60 người, nhưng do bị tập kích đã hi sinh mấy 16 người, giờ này chỉ sợ còn không quá 30. Tôi lập tức qua đó, anh đừng tập làm anh hùng, mau rời đi. Chỗ này không phải nơi anh nên tới.
Đi được mấy bước, Dương Tử không quay đầu lại mà chỉ nói:
- Hành tung hai người chỉ sợ đã bị chụp lại, cũng may còn thông minh biết ngụy trang... Ừm, khối lập phương đó nếu rơi vào tay anh cũng còn hơn đám người kia. Nhưng, tôi có linh cảm, đồ vật này chẳng tốt đẹp gì, anh nếu muốn nghiên cứu nên cẩn thận. Được rồi, tôi đi đây.
- Dương Tử, khoan đã.
- Gì?
- Anh không biết phải làm thế nào em mới nhận người anh này, nhưng hiện tại, anh muốn em giúp anh bảo vệ cô ấy một lúc. Hai người tìm chỗ tránh đi.
Dương Tử nhíu mày, cô thoáng lưỡng lự nhưng lập tức lắc đầu:
- Không. Anh đừng tự đi tìm chết. Cha mẹ đã khổ cực tìm anh bao nhiêu năm rồi, anh đừng để họ
chưa được gặp mà đã phải âm dương cách biệt. Họ sẽ rất đau lòng. Tôi không muốn như thế. Anh
…
- Đừng lo, anh tự biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556445/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.