Dương Tuấn Vũ tỉnh dậy thì trời đã sáng, đã lâu lắm rồi hắn không có ngủ nướng, nhìn bên cạnh không thấy Vân Tú, vừa nghĩ tới cô thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Vân Tú rón rén bước tới thấy hắn đang nhắm mắt thì chợt tinh nghịch lấy sợi tóc ngoáy mũi, nhưng tóc còn chưa chạm tới thì bỗng nhiên hai bàn tay nhanh như chớp vùng ra khỏi chăn rồi ôm cô ngã nhào vào xuống giường.
Vân Tú cười khúc khích đấm đấm vào ngực hắn mắng:
- Còn bắt nạt em. Dậy đi thôi.
Dương Tuấn Vũ cọ cọ đầu vào bụng cô như con chó nhỏ, lắc đầu nói:
- Không dậy đâu. Em nằm xuống đây ngủ tiếp nào.
Vân Tú véo tai hắn:
- Từ khi nào biết làm nũng rồi. Ngủ... cả tối qua chưa đủ sao?
Dương Tuấn Vũ ngẩng đầu lên, đang định nói thì thấy có hai thứ đang chắn tầm nhìn, lấy tay bóp nhẹ mấy cái, cười cười:
- Ngủ thế còn chưa đủ. Mới được có mấy tiếng thôi à.
Bất ngờ bị hắn trêu trọc, mặt cô khẽ hồng lên, tránh khỏi bàn tay hư hỏng, cô mắng:
- Thời gian chỉ có thế thôi, nghịch ngợm cả đêm thì thời gian ngủ tất nhiên là ít rồi còn kêu gì. Dậy đi, mẹ đang chờ ăn sáng kìa.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy cô nhắc đến mẹ thì cười ngượng, hắn ngồi dậy ngả đầu vào vai cô, nói thì thầm:
- Đêm qua em kêu lớn vậy mẹ có biết không?
Mặt Vân Tú liền đỏ bừng như quả ớt, cô véo cái eo hắn một cái thật đau:
- Tại anh hết. Làm hôm nay dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556385/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.