Kéo lên kéo xuống chẳng thấy có bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn gì của hắn, cô tức giận đang định ném cả điện thoại đi thì chút tâm trí thanh tỉnh cuối cùng đã ngăn cô lại.
Nhìn góc điện thoại bị rơi móp khi trước, cô nhẹ vuốt vuốt lên đấy, miệng lầm bẩm:
- Anh trai ngốc, em có bắt anh chịu tránh nhiệm hay gì đâu mà anh trốn lâu vậy. Có biết mọi người trong nhà ai cũng đang ngày đêm lo lắng cho anh không? Nếu anh còn lương tâm thì xin hãy gọi cho em, hoặc ba mẹ một tiếng cho hai người đỡ trông mong. Ừm, còn cả chị Tú Tú nữa, chị ấy ngày càng xinh đẹp, cuốn hút như vậy mà anh không quan tâm thì lúc về mất đừng có trách.
Hứ. Anh đúng là tên đại ngốc. Nếu là em thì em đã không vào quân đội mà sẽ bắt cóc chị ấy ra nước ngoài sống vài năm, tới khi gạo nấu thành cơm, có trâu có nghé rồi thì còn ai nói được gì nữa?
Nhưng Mai Tuyết Yên đâu có ngốc, cô biết việc anh trai vào đó liều mạng đâu chỉ có vì chị Vân Tú, chắc chắn anh ấy còn có mục đích khác nữa. Nếu không một người tài giỏi, luôn biết suy trước,
tính sau như anh ấy sao lại ngây thơ tới đó để bị người ta sai khiến?
Nhưng cô cũng không nói suy đoán này của mình ra, bởi vì nếu cô nói thì chắc gì chị Tú Tú đã nghĩ như vậy, liệu biết người yêu mình không chỉ ra đi tìm cách cứu mình mà còn có suy tính riêng thì liệu chị ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556308/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.