- Julia Nguyễn, rốt cuộc tôi có thù oán gì với cô chứ? Chúng ta đánh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hay là cô nghĩ cái chết của chị cô có liên quan tới tôi. Lúc đó tôi còn là đứa nhóc học lớp 6 mà. Có thể làm được cái gì chứ?
- Dương Tuấn Vũ, đúng là anh không liên quan gì tới tôi cả. Nhưng mà tôi thấy trên người anh có thứ có thể giúp tôi tiến bộ hơn nên anh không thể sống được.
- Lại có chuyện khốn nạn như thế? Nhìn thấy hay hay là giết sao? Cô là kẻ khát máu à?
- Tôi không có hứng thú với việc giết mấy kẻ vô tội. Nhưng anh là ngoại lệ, việc đột phá đối với tôi rất quan trọng, chỉ đáng tiếc là trong khoảng thời gian này tôi phải đi chấp hành nhiệm vụ nên đã cho anh thời gian tiến bộ. Cứ tưởng ba con zombie là đủ xử anh rồi nhưng anh lại khiến tôi bất ngờ.
- Cô cũng chẳng làm gì được tôi đâu nên từ bỏ ý định đó đi.
- Tôi vẫn còn đủ thời gian, anh có chắc lúc nào mình cũng cảnh giác được không? Chỉ cần anh sơ suất tôi sẽ (Julia đưa tay lên cổ làm động tác cắt cổ, rồi cười lạnh lẽo).
- Ài, chắc chắn là có cách khác để cô đột phá mà. Tôi cũng không muốn có cái đuôi suốt ngày dính theo sau, nói đi, biết đâu tôi có thể giúp.
- Giúp? Anh nghĩ dễ dàng sao? Tôi cần chính là trái tim của anh đó. Tôi cảm nhận được nó là nơi chủ thể năng lượng của anh.
- Cô …
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556166/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.