Chương trước
Chương sau
Dương Tuấn Vũ giơ tay ngăn cản Vân Tú định nói gì đó, hắn nhấp ngụm trà. Khi Justin đi gần đến cửa, ông lại nghe thấy Dương Tuấn Vũ nói:
- Nếu tôi không nghe nhầm thì tập đoàn các vị đang đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
Hai người Justin nghe thấy thế thì giật mình, ông ta quay lại, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Dương Tuấn Vũ giải thích:
- Các vị đừng nói vội. Tôi không nói đùa. Nếu không tin thì các vị có thể đi. Tôi nghĩ rằng không lâu nữa ngài sẽ nhận được thông báo từ tập đoàn.
Vừa nói dứt lời, điện thoại của Justin vang lên, là cuộc gọi đường dài từ tổng công ty, ông ta khó hiểu nhìn thoáng qua Dương Tuấn Vũ, sau đó nhấc máy, trong điện thoại là giọng của phó chủ tịch Burgy vang lên:
- Justin, cậu đang ở Châu Á đúng không? Về ngay, tập đoàn có chuyện lớn rồi. Chúng ta cần họp hội đồng quản trị để giải quyết.
Justin giật mình, ông ta nghi ngờ hỏi:
- Có chuyện lớn gì vậy?
- Thôi nói với cậu ngay hay không cũng không còn quan trọng nữa, tổng giám đốc (CEO) Anthony và chủ tịch (COB) Edward đã bị người của cục an ninh kinh tế đến bắt đi rồi. Họ nói là nghi ngờ có vụ bê bối hối lộ 50 tỷ $. Chúng ta cần họp hội đồng quản trị gấp để đưa ra đối sách. Nếu nó được công bố ra ngoài thì chúng ta sẽ gặp vô vàn chỉ trích. Mọi cuộc làm ăn sẽ phải dừng lại để điều tra. Cậu không cần đi công tác nữa, mau về trụ sở đi.
- Vâng.
Cúp điện thoại Justin vẫn cứ nghĩ mình đang nằm mơ, ông ta quay lại nhìn thì thấy Dương Tuấn Vũ vẫn đang nhàn nhã pha trà. “Chẳng phải cậu ta còn biết thông tin từ sớm rồi sao? Còn nhanh hơn là lãnh đạo nội bộ”- Justin đang rất vội và lo lắng, nhưng ông ta cũng muốn biết những người này là ai, muốn gì. Ông ta ra hiệu cho thư ký, cả hai cùng ngồi lại xuống bàn trà. Nhưng hiện tại sự chủ động đã thay đổi, ông ta là người cần biết thông tin, còn họ lại là người quyết định. Thế sự thật vô thường.
Dương Tuấn Vũ thấy ông ta quay lại thì cũng không nói gì, hắn có rất nhiều thời gian, chỉ có hai người trước mắt là vội vàng thôi. Vân Tú thấy họ quay lại thì thầm kỳ quái, sau đó lại nhìn ra vẻ mặt nghi ngờ, lo lắng, và chờ đợi đấy thì đầu to bằng cái đấu. Có ai nói cho tôi biết tôi là ai, đang làm gì, ở đâu không? Chuyện gì xảy ra thế này?
Justin ngồi xuống mãi không thấy Dương Tuấn Vũ nói gì. Ông ta sốt ruột, cuối cùng cũng phải mở lời trước:
- Rốt cuộc cậu muốn gì? Vì sao cậu lại điều tra công ty của chúng tôi.
Dương Tuấn Vũ nhấp ngụm trà, hắn nói:
- Thực ra tôi chỉ muốn giúp đỡ công ty, có phải các vị bây giờ đang đối mặt với bê bối hối lộ. Mọi thứ trong sạch như thế nào thì tôi không biết, nhưng khi tin này được tung ra thì mọi khách hàng và ngay cả người dân của nước Anh cũng sẽ trở mặt với tập đoàn Thames.
Tôi tin chắc ngài cũng thấy được điều đó. Có lẽ cấp trên đang muốn gọi các cổ đông về họp, nhưng mọi sự đã diễn ra rồi, không thể vớt vát được gì cả. Chỉ có một cách duy nhất là phá sản. Tôi lại không muốn hàng nghìn công nhân xây dựng của Thames chịu liên lụy mà mất việc. Khi thời cơ hợp lý, tôi muốn ngỏ ý mua lại tập đoàn. Không thì ít nhất cũng mua lại 50% cổ phần. Khi ngài quay về cũng mở lời giúp tôi với các vị lãnh đạo.
Justin trợn mắt, từ khi nào muốn hợp tác đã thành ra muốn chiếm luôn cả tập đoàn rồi:
- Cậu quá tham vọng rồi. Tôi không tin một tập đoàn hùng mạnh thế sẽ sụp đổ. 50 tỷ $ chúng tôi vẫn đền bù được.
- Ngài đang có một sự hiểu nhầm không hề nhẹ. Các vị không phải là thâm hụt 50 tỷ mà lạ mang 50 tỷ đi hối lộ. Riêng tội danh này thôi đã phá hủy danh tiếng của Thames, đồng thời công ty sẽ bị điều tra tình hình tài chính rất kỹ lưỡng. Ngài còn dám đứng thẳng khẳng định với tôi là không còn một vụ bê bối nào khác nữa chứ? Nếu lại tìm được nhược điểm, các ngài sẽ sụp đổ.
Chưa kể tôi nghĩ vụ này không chỉ liên quan đến chủ tịch và tổng giám đốc của các ngài đâu. Nó sẽ làm cho không ít cao tầng Thames bị cuốn vào. Thames sẽ như một con tàu không người lái. Kẻ địch của các ngài sẽ nuốt chửng thôi. Và mọi dấu tích của Thames sẽ biến mất.
Justin cắn răng, sau khi nghe Dương Tuấn Vũ phân tích ông ta càng cảm thấy những điều này rất có khả năng xảy ra. Nhưng..:
- Nếu chúng tôi chấp nhận nhận số tiền các người đầu tư để đổi lấy cổ phần thì cậu cũng không thể chiếm 50% được, kể cả chủ tịch hội đồng quản trị - Edward của một tập đoàn khổng lồ như vậy cũng chỉ chiếm 36%. Tôi nghĩ cậu cũng không thể bỏ nhiều tiền ra như vậy được. Tài chính của công ty Thịnh Thế theo chúng tôi tìm hiểu thì không khả quan lắm.
- Về việc chúng tôi có tiền hay không thì tạm thời chưa bàn tới. Vì có nói với ngài thì ngài cũng không thể thay mặt hội đồng chấp nhận được đúng không? Ngài chỉ cần biết có người muốn như vậy là được. Còn có thể đổi được bao nhiêu phần trăm thì khi đó sẽ bàn bạc cụ thể. Chỉ cần ngài chuyển thành ý giúp tôi là được.
- Vậy thì đến lúc đó lại hẹn gặp hai người. Tôi xin phép đi trước.
- Rất mong lần gặp sau, chúng ta sẽ là đồng nghiệp.
Justin cũng không phản ứng gì với câu nói đó, ông ta cùng trợ lý vội vàng đi thẳng.
Khi họ đi rồi, Vân Tú mới nhô ra nói:
- Không phải mấy cái này đội hacker cũng giúp anh lấy thông tin đấy chứ? Cái gì họ cũng làm được à?
- Đúng vậy, nhưng chỉ đúng một phần.
Dương Tuấn Vũ thần bí.
- Cậu thần bí cái gì. Tôi cũng đã làm quen được với cậu Lau đó rồi. Lát nữa về tôi phải hỏi cho rõ mới được. Vụ lùm xùm hay vậy mà tôi chẳng biết gì, làm tôi cứ ngồi như con ngốc cả buổi.
Dương Tuấn Vũ thấy Vân Tú bĩu môi thì cười ha hả, hắn uống hết chén trà, thu dọn sau đó thư thái đi về.
Hai người đang lái chiếc Camry vi vu trên đường thì đột nhiên Dương Tuấn Vũ cảm thấy nguy hiểm. Hắn vội nhìn qua gương chiếu hậu, rồi rất nhanh quay mạnh vô lăng. Chiếc xe cũng may đang đi với tốc độ không cao, chỉ quay 3-4 vòng rồi dừng lại, bụi đường mù mịt bốc lên. Họ đang đi qua một đoạn đường có công trường đang xây dựng.
Vân Tú đang ngồi nghịch điện thoại, đột nhiên nghe Dương Tuấn Vũ hét nằm xuống, cô phản xạ rất nhanh, ngay lập tức đã nằm xuống.
Hai viên đạn súng ngắm AWM, được bắn cùng một lúc, đối tượng nhắm vào đúng là Dương Tuấn Vũ và Vân Tú. Vì các giác quan từ thính giác, thị giác của hắn đều được tăng cường, kết hợp với tính cảnh giác, hai người đã tránh được viên đạn. Đạn găm thẳng vào bên cạnh ghế lái.
Dương Tuấn Vũ và Elise rất nhanh ra khỏi xe, sau đó nấp sau xe. Elise nói:
- Là súng ngắm, hướng 13 giờ 25 phút, có vẻ kẻ địch đã biết lịch trình và ở đây đợi sẵn chúng ta rồi.
- Chính xác. Cô mang theo đồ chơi chứ?
- Tất nhiên rồi. Lúc nào tôi cũng mang theo, kể cả đi vệ sinh.
- Tôi không hỏi chi tiết thế. Được rồi, kẻ địch đang di chuyển, cô đeo đồ vào đi.
Dương Tuấn Vũ vừa nói dứt lời thì Elise nói:
- Xong rồi.
- Tốt lắm. Đợi theo hiệu lệnh, có lẽ kẻ địch không ít. Đợi chút Lau sẽ gửi tín hiệu lên đôi mắt của mặt nạ. Tùy cơ hành động.
- Rõ.
Ngay khi né viên đạn, Dương Tuấn Vũ rất nhanh đã gửi tín hiệu khẩn cấp cho Lau ở căn cứ, và cũng ngay khi hắn nói xong thì tọa độ đã được gửi lên, trong thiết bị truyền tin giọng Lau vang lên:
- Kẻ địch gồm 12 tên, chia làm hai hướng 12 giờ và 6 giờ đồng thời áp sát. Vĩ khí của chúng tạm thời mới phát hiện hai khẩu AWM của hai tên nằm trên tòa nhà VinLuto 8 tầng và tòa nhà Krase 7 tầng cùng ở hướng 12 giờ.
- Tốt lắm, tiếp tục quan sát.
Không thể không nói chức năng định vị của hacker không tồi, dùng hình ảnh vệ tinh để phân tích sẽ tốt hơn là việc chỉ dựa vào mắt và bị địa hình che khuất tầm mắt.
Vân Tú cũng đã nghe thấy Lau nói, cô cũng cảm thấy căn cứ càng ngày càng hoàn thiện hơn rồi. Nhưng bây giờ là phải chơi một chút.
Rất nhanh Vân Tú đột nhiên bắn tơ nhiên rồi đu vút đi.
Mấy tên địch đang ngắm nhìn thấy thì mắng lớn: “** kiếp, sao lại có Spider Girl rồi?”. Vân Tú đu đi làm mục tiêu của bọn chúng cũng phân tán ra, hỏa lực cũng giảm bớt một nửa.
Dương Tuấn Vũ cùng không ngồi chơi, hắn rất nhanh nghe thấy có một tên đang từ hướng 7 giờ áp sát, cách đó một tòa nhà. Hắn dùng khinh công kết hợp thuật ẩn thân, vù một cái biến mất trong màn bóng tối chỉ có nhàn nhạn một chút ánh sáng từ dàn bóng điện của công trường đang xây.
Vừa đi hắn vừa thầm nghĩ ra một tổ chức dám chơi lớn như vậy, chính là Sói Xám. Bọn này đúng là không chết không thôi. Lần này chắc chắn sẽ có kẻ biến thái hơn Bloodthirsty chẳng? Nếu vậy tổ chức này không phải là sói xám mà là tổ chức biến thái thì có.
Dương Tuấn Vũ không ngồi chờ chết, hắn chủ động đi tìm kẻ địch. “Các ngươi đã muốn săn ta thì phải biết có thể bị săn lại, ta đâu còn như xưa?”
Hắn rất nhanh di chuyển theo một nhịp độ rất kỳ lạ, đây chính là thuật ẩn thân kết hợp khinh công mà hắn nghĩ ra.
Mọi bước chân, mọi tư thế cơ thể đều cố gắng tối đa dựa theo mức độ ánh sáng mà di chuyển, để đảm bảo gần như hắn đang chuyển động mà khó có thể nhìn thấy. Như một con tắc kè thay đổi màu theo môi trường xung quanh. Tất nhiên nếu ai tinh mắt, nhìn kỹ thì sẽ nhìn ra con tắc kè. Mọi thuật đều không hoàn hảo.
Tuy vậy trong một môi trường thiếu ánh sáng, Dương Tuấn Vũ dễ dàng đạt được điều hắn muốn. Khinh công của hắn đã luyện tới một cấp độ lưu loát rồi, mọi bước chân đều gần như không mang theo một tiếng động, nếu lướt đi trên cỏ thì chỉ hơi lay nhẹ nhàng mà thôi.
Tên đứng núp sau tường góc 7 giờ đang quan sát đối thủ, đột nhiên thấy kẻ địch chạy đi, rồi đột nhiên không còn bóng dáng. Hắn còn tưởng mình bị hoa mắt. Hắn đã làm lính trinh sát hơn 13 năm rồi, chưa bao giờ thấy cái thể loại trước tầm nhìn của mình đột nhiên lại … không thấy đâu nữa.
Nhưng chính vì kẻ địch biến mất nên hắn cần phải tăng cường cảnh giác. Súng đã lên đạn từ trước. Chiếc kinh của hắn đã được trang bị thiết bị nhìn trong đêm, hắn hạn chế nhịp thở, chậm rãi di chuyển gần về phía đồng đội của mình, để nếu kẻ địch ở vào góc mù của mình thì cũng đã có đồng đội hỗ trợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.