Dương Tuấn Vũ đi vào, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đang ngủ, hắn cảm thấy lòng mình như đứt từng khúc. Hắn lại gần, vuốt nhẹ tóc mai đang che khóe miệng nhỏ, vuốt vuốt cái má đầy âu yếm.
Diệp Minh Châu nhăn đôi lông mày nhỏ, cô tí hí mở mắt, nhìn vô cùng đáng yêu. Dương Tuấn Vũ nở nụ cười, hôn nhẹ lên trán cô.
- Em dậy rồi à? Đã thấy tốt hơn chút nào chưa?
Vết thương sau lưng cô sau khi bôi thuốc của hắn đã đơn hơn nhiều rồi, thậm chí còn đang lên da non, cảm giác có chút ngưa ngứa. Cô gái nhỏ cái lưng hơi vặn vẹo, có lẽ đang hơi khó chịu một chút.
- Anh dậy sớm vậy? Mẹ đã tỉnh lại chưa anh?
- Mẹ vừa tỉnh lại rồi, nhưng sau đó lại ngủ tiếp. Em đừng lo lắng quá.
Nhìn đôi mắt mong đợi của cô, hắn không đành lòng, chỉ biết nói dối.
- Vậy ạ, lát nữa mẹ tỉnh lại anh gọi em nha. Em đi vệ sinh cá nhân chút.
- Ừm, đồ dùng anh đã mua rồi đó. Em đi đi.
- Vâng. Cảm ơn anh vì đã đến.
“Nhưng anh lại đến muộn mất rồi, rất xin lỗi em” Dương Tuấn Vũ áy náy trong lòng.
Mai Tuyết Yên và cha mẹ hắn hôm nay mới được hắn nói chuyện. Điện thoại hôm qua hết pin hắn
không để ý nên không ai gọi được. Cả nhà đi tìm, hỏi Vân Tú thì biết hắn đi tới nhà Minh Châu chưa về. Lúc đầu thì cũng nghĩ ở lại chơi lâu chút không sao, nhưng đến tối muộn vẫn không thấy về, gọi điện cho cả hai người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556084/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.