Bãi biển cát vàng đầy nắng, gió biển mang theo vị mặn của muối thổi lên bờ. Những con sóng có lớn, có nhỏ, nối đuôi nhau vỗ vào bờ. 
Dương Tuấn Vũ và Diệp Minh Châu ngồi cạnh nhau, nhìn cảnh biển bình yên, tâm hồn cả hai đều như hòa vào theo những con sóng ấy. 
Diệp Minh Châu vuốt nhẹ mái tóc, cô nhìn ra đại dương xa xôi, rồi hỏi: 
- Cậu có biết bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh chứ? 
Không đợi hắn trả lời, cô đọc bài thơ lên, như nói lên tình cảm của mình: 
Dữ dội và dịu êm 
Ồn ào và lặng lẽ 
Sông không hiểu nổi mình 
Sóng tìm ra tận bể 
Ôi con sóng ngày xưa 
Và ngày sau vẫn thế 
Nỗi khát vọng tình yêu 
Bồi hồi trong ngực trẻ 
Trước muôn trùng sóng bể 
Em nghĩ về anh, em 
Em nghĩ về biển lớn 
Từ nơi nào sóng lên? 
Sóng bắt đầu từ gió 
Gió bắt đầu từ đâu? 
Em cũng không biết nữa 
Khi nào ta yêu nhau 
Con sóng dưới lòng sâu 
Con sóng trên mặt nước 
Ôi con sóng nhớ bờ 
Ngày đêm không ngủ được 
Lòng em nhớ đến anh 
Cả trong mơ còn thức 
Dẫu xuôi về phương bắc 
Dẫu ngược về phương nam 
Nơi nào em cũng nghĩ 
Hướng về anh - một phương 
Ở ngoài kia đại dương 
Trăm nghìn con sóng đó 
Con nào chẳng tới bờ 
Dù muôn vời cách trở 
Cuộc đời tuy dài thế 
Năm tháng vẫn đi qua 
Như biển kia dẫu rộng 
Mây vẫn bay về xa 
Làm sao được tan ra 
Thành trăm con sóng nhỏ 
Giữa biển lớn tình yêu 
Để ngàn năm còn vỗ. 
Dương Tuấn Vũ im lặng nghe cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556051/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.