- Ok. Cậu cứ đến đi. Dù sao trốn tránh cũng không phải là cách làm mãi được. 
- Ừm, lần này không đi cũng phải đi. Mình không muốn phải chuyển nhà, chuyển trường. Như thế mình sẽ không được gặp mọi người, … ừm… cả cậu nữa. 
- Yên tâm, sẽ không ai có thể ép cậu chuyển đi. Mình hứa. 
Dương Tuấn Vũ đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé, rất mềm, nhưng hơi lạnh. 
Diệp Minh Châu hơi giật mình, cô rụt tay lại, nhưng hắn đã nắm chặt rồi, cô chỉ hơi phản kháng một chút rồi cũng mặc kệ. Chiếc cổ trắng, vành tai, hai má của công chúa cũng đỏ lên. Cô khẽ kêu: 
- Còn đang ở sân trường đấy. Bỏ tay mình ra đi, mọi người nhìn thấy bây giờ. 
- Họ nhìn kệ họ, cậu cứ coi như không biết là được mà. 
- Lại có kiểu coi như không biết vô sỉ như vậy. Cậu đã hỏi ý kiến tớ đâu. 
- Cái này không cần hỏi, tớ thích nắm tay thì sẽ nắm. Cậu không thoát được đâu. 
- Cậu..!!! 
Diệp Minh Châu hơi tức giận vì sự bá đạo của hắn, cô quay đi không thèm nói với hắn nữa. 
- Đừng có giận dỗi vô ích, tớ cũng không buông cậu ra đâu. Hiện tại cũng vậy, sau này cũng thế. Nếu Dương Tuấn Vũ này đã chấm cậu rồi thì không ai cướp được với mình. 
Đang tức giận lại nghe hắn tỏ tình củ chuối như vậy, Diệp Minh Châu thấy tim mình đập thình thịch rất nhanh, cô thấy Dương Tuấn Vũ quá bá đạo rồi, dám khẳng định cô là người của hắn, có chạy cũng không thoát. Tuy vậy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556043/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.