- Hức.. hức... Cậu... cậu chưa về à?
Diệp Minh Châu lau nhanh nước mắt, bỏ đôi chân nhỏ xuống, cố làm cho giọng mình bình thường lại.
- À. Mình quên mất hôm nay cô Giang Mẫn có nhờ mình gửi cho cậu đề thi mấy hôm trước cậu không đi học. Ừm, cả đề mà cô tìm riêng cho hai đứa mình nữa.
- Ừm, cậu.. cậu cứ để trên bàn là được. Cậu về trước đi. Lát tớ về sau.
- Ừm, tớ cũng bận lắm. Thôi tớ về trước đây.
Dương Tuấn Vũ hỏi dò. Mắt liếc liếc xem phản ứng của bà cô nhỏ. Rồi hắn chỉ thấy Diệp Minh Châu lại thẫn thờ nhìn vu vơ rồi chảy nước mắt, có lẽ chẳng nghe thấy hắn nói gì.
Hắn thờ dài, nghĩ nghĩ, rồi quyết định không thể bỏ cô bạn này ngồi ngơ ngơ khóc hết nước mắt ở đây được. Đã quyết định bước vào nói chuyện thì phải giải quyết cho xong.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ “bộp bộp” vào vai mình mặt đầy chính khí nói:
- Này. Cho mượn tạm chỗ này mà khóc. Yên tâm, đảm bảo phí không hề đắt. Đúng 1 bữa trưa là được.
“Phì” Diệp Minh Châu nhìn dáng vẻ hiên ngang, dù chết không bỏ bạn bè của hắn thì phì cười.
- Đáng ghét, cậu không tử tế được chút à. Mượn có một lúc mà tính phí cả một bữa cơm. Cậu đúng là gian thương.
- Đã làm buôn bán thì không gian không được. Cậu khen rất đúng.
- Còn nói nữa.
Diệp Minh Châu giơ nắm đấm nhỏ thụi cho hắn mấy cái.
- Ài. Đánh người thì phải bồi thường thêm một bữa. Tổng cộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556008/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.