Quý Minh Sùng hôn mê năm năm, sau khi tỉnh lại dây thanh quản vẫn luôn chưa hồi phục. Đã mấy năm chưa nói chuyện rồi, vừa mở miệng, âm thanh khan đến lợi hại, giống như một ông lão. 
Nguyễn Tố ban đầu còn cho rằng là cô nghe nhầm. Cô ngơ ngẩn nhìn anh. 
Thấy cô ngây người, Quý Minh Sùng chỉ đành chịu đựng cổ họng khô khốc không thích hợp, lại hỏi lần nữa: "Không sao chứ?" 
Quá lâu rồi anh không nói chuyện, đột nhiên mở miệng, giọng nói không chỉ khan khàn mà còn ép tới rất thấp. Nếu như không phải trong phòng quá yên tĩnh, e là Nguyễn Tố cũng không nghe rõ anh nói cái gì. 
Lúc này Nguyễn Tố mới khôi phục lại tinh thần, vô thức ngồi thẳng, có chút không dám tin tưởng hỏi: "Anh có thể nói chuyện rồi?" 
Lần này Quý Minh Sùng không lên tiếng trả lời, mà mệt mỏi gật gật đầu. 
Thân thể này quá mức tệ hại rồi, anh vốn dĩ cho rằng bản thân xuyên nhanh về hưu trở về, có thể nhanh chóng trở về sinh hoạt như người bình thường. Nhưng mà anh đã đánh giá cao chính mình rồi, thân thể này đã không dùng đến năm năm, cũng giống như một chiếc xe năm năm rồi chưa chạy, giờ có vấn đề như vậy, còn chưa báo phế đã coi như là rất may mắn rồi. 
Nguyễn Tố kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Cô thực sự không nghĩ đến thân thể Quý Minh Sùng sẽ hồi phục lại nhanh như vậy. Bây giờ nửa người anh có thể động đậy một chút rồi, lại thêm dây thanh quản cũng hồi phục, xem ra không bao lâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap-giau-co-la-chong-toi/215447/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.