Chương trước
Chương sau
Ai cũng không ngờ Quý Minh Sùng sẽ tỉnh lại nhanh như vậy.
Nguyễn Tố còn xem như trấn định, thói quen của con người là đem sự việc nghĩ theo hướng tốt hơn, vì vậy hôm qua sau khi Quý Minh Sùng có dấu hiệu thức tỉnh, cô tin chắc rằng anh nhất định sẽ tỉnh lại. Vì vậy, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, cô cũng không có luống cuống mà xông ra khỏi phòng bệnh, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bàn y tá. Đúng vậy, lúc này cô kích động đến mức quên mất bên cạnh giường bệnh có chuông báo.
Trước khi Quý Minh Sùng tỉnh lại, khoảng thời gian đó Nguyễn Tố là người ở gần bên anh nhất, mà sau khi anh mở mắt ra, Nguyễn Tố cơ hồ đều không ở gần giường bệnh.
Thật sự quá nhiều người vây quanh anh.
Thậm chí mấy lão giáo sư còn vội vàng chạy từ nhà đến, muốn nghiên cứu kỳ tích y học này.
Hôm qua bọn họ đã biết rồi, thân thể Quý Minh Sùng mấy tháng nay xảy ra sự thay đổi lớn. Chuyện này vốn dĩ đã không thể tưởng tưởng được, vậy mà bây giờ anh còn tỉnh lại hoàn toàn. Ai cũng không khỏi thốt lên một tiếng kỳ tích.
Quý Minh Sùng có rất nhiều kiểm tra phải làm, chờ anh một lần nữa được đẩy về phòng bệnh, mẹ Quý và Thịnh Viễn lại quây quanh giường bệnh.
Nguyễn Tố cảm thấy tuy là cô và Quý Minh Sùng cùng giường cùng chung chăn gối đã mấy tháng nay nhưng trên thực tế bọn họ vẫn là người lạ với nhau. Dưới tình huống này, cô cũng ngại đến gần anh, bởi vì cô biết đối với Quý Minh Sùng cô là người lạ. Một người lạ bỗng dưng đến gần nói một vài lời, hẳn là rất kỳ quái.
Mẹ Quý dường như cũng quên mất chân của bà vẫn chưa khỏi, bà cúi người bên Quý Minh Sùng vừa khóc lại vừa cười.
Trong bệnh viện mỗi ngày đều sẽ diễn ra một màn này.
Mẹ Quý không ngừng nói chuyện với Quý Minh Sùng, bà nói năng lộn xộn, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu nhưng Quý Minh Sùng ngoại trừ nhìn bà ra cũng không làm gì khác được. Chung quy anh đã nằm một chỗ quá lâu rồi, các chức năng của cơ thể cần hồi phục dần dần. Dù sao cũng hôn mê năm năm rồi, không phải chỉ mới một ngày, cũng không phải là một hồi nằm mộng. Thân thể anh nặng trĩu vụng về, anh của bây giờ, ngoại trừ đôi mắt ra thì không còn chỗ nào trên cơ thể do anh khống chế.
Đến nói anh cũng nói không ra lời, hốc mắt ửng đỏ, anh muốn an ủi mẹ mình nhưng cổ họng như bị rót chì vào. Thời gian anh thoát ly khỏi thân thể quá dài, cần phải từ từ thích ứng.
Nếu như anh không trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ anh tỉnh lại nhất định là sẽ suy sụp.
Thì ra chuyện đáng sợ nhất trên đời là không thể kiểm soát được cơ thể của chính mình, ngoại trừ mở mắt nhắm mắt ra, chỗ nào cũng không thể động đậy.
Nhưng so sánh với trải nghiệm của năm năm qua, cái này cũng không tính là đáng sợ, ít nhất anh đã có thể tiếp nhận được thực trạng.
Anh nghĩ qua rồi, mấy tháng này anh căn bản không có cách nào giống như một người bình thường được.
Thế này cũng rất tốt rồi, nếu như anh không có trải nghiệm của năm năm đó, dù anh có tỉnh lại, hơn phân nửa cũng là một người tàn phế. Bây giờ ít nhất anh có thể khỏe lại một lần nữa, thậm chí còn tốt hơn cả trước khi anh hôn mê.

Thời gian anh hôn mê quá dài, lúc này mở mắt ra, sau khi trải qua một loạt kiểm tra thân thể anh rất mệt mỏi, cuối cùng chịu không nổi ngủ thiếp đi. Mẹ Quý nhìn thấy anh nhắm mắt lại thì rất sợ hãi, sợ anh sẽ lại như trước đây, vừa ngủ liền là mấy năm. Còn may Thịnh Viễn là bác sĩ, vội vàng kéo mẹ Quý ra khỏi phòng bệnh.
Thịnh Viễn đưa mẹ Quý và Nguyễn Tố đến phòng làm việc của anh.
Đưa phim chụp chỉ cho hai người xem.
Mẹ Quý xem hoàn toàn không hiểu, Nguyễn Tố mặc dù làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khỏe nhưng đối với những cái này cũng cái biết cái không.
Thịnh Viễn nói, Quý Minh Sùng vừa tỉnh, anh sẽ hồi phục từng chút một, còn về cuối cùng hồi phục đến mức độ nào anh cũng không dám bảo đảm. Nếu thuận lợi anh sẽ dần hồi phục chức năng ngôn ngữ. Thân thể từ chỉ có thể chuyển động đôi mắt cho đến khi mở miệng nói chuyện, cho dù là bác sĩ giỏi nhất cũng suy đoán không được cần bao nhiêu thời gian.
Trước mắt thế này, tuy anh đã tỉnh lại, nhưng vẫn phải chăm sóc anh giống như trước đây.
Mẹ Quý khó nén kích động: "Có thể tỉnh lại là tốt rồi."
Thật vậy, đối với người nhà mà nói, bệnh nhân có thể tỉnh lại đã là gần thêm một bước đến thắng lợi rồi.
Về phần những khó khăn gặp phải sau khi tỉnh lại.. ai cũng không nghĩ đến.
Thịnh Viễn vẻ mặt lo lắng, nhìn Nguyễn Tố, bốn mắt giao nhau, Nguyễn Tố nhẹ nhàng gật đầu.
Qua cuộc nói chuyện tối qua, Nguyễn Tố đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Coi như sau khi Quý Minh Sùng tỉnh lại so với bây giờ càng khó khăn hơn, cô cũng có thể tiếp nhận.
Nguyễn Tố biết bây giờ mẹ Quý không có khả năng sẽ rời bệnh viện. Dù Quý Minh Sùng ngủ rồi, bà cũng sẽ canh ở trước giường bệnh. Cô suy nghĩ rồi bước đến sau lưng mẹ Quý, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con phải đi làm rồi, Đậu Tương khẳng định cũng muốn gặp Minh Sùng, sau khi con tan làm sẽ đi đón nó đến đây."
Lúc này mẹ Quý mới nhớ đến cháu trai Đậu Tương.
Đậu Tương biết chú có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng dù nó có kích động đến đâu cũng phải thành thành thật thật mà đi nhà trẻ.
"Được." Mẹ Quý gật đầu: "Con đi làm vẫn quan trọng hơn, lúc trước mẹ gãy xương con đã xin nghỉ phép mấy ngày rồi, đừng để cấp trên có ý kiến."
Thịnh Viễn nghe hai người đối thoại, trong lòng càng kinh ngạc.
Anh cảm nhận được, mẹ Quý đã hoàn toàn xem Nguyễn Tố như là người một nhà rồi.
Nguyễn Tố đi làm trễ nhưng cô vẫn không quên xin nghỉ phép với cấp trên. Từ bệnh viện ra, cô ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm kiểm tra sức khỏe. Nguyễn Tố có chút thất thần, luôn nghĩ đến chuyện Quý Minh Sùng tỉnh lại. Nhưng lấy máu cho người ta cần phải chuyên chú vì vậy cô đi rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới tốt hơn một chút.
Trước khi tan ca cô nhận được điện thoại của mẹ Quý.
Trong điện thoại, mẹ Quý nói Hồ hộ công hôm nay đến nhà, thấy trong nhà không có người, cô ta chạy qua bên bà Vương hàng xóm.
Lúc đó hai người mời Hồ hộ công đến, đã nói muốn cô ta chăm sóc trong hai tháng, bây giờ mới chỉ được một tháng, nếu như sa thải Hồ hộ công nhất định sẽ khiến cho Nguyễn Mạn hoài nghi.
Trong lòng Nguyễn Tố có tính toán, trước khi tan ca, cô nhờ chị gái lễ tân trang điểm hiệu ứng đặc biệt giúp mình.
Chị gái lễ tân thủ pháp trang điểm rất thành thạo, trên đoạn đường Nguyễn Tố tan làm về nhà đã thu hút không ít người ngoái đầu nhìn.
Má phải của Nguyễn Tố thoạt nhìn có chút sưng, giống như bị người ta đánh vậy.
Hồ hộ công nhìn thấy bộ dạng này của Nguyễn Tố, bị dọa cho khiếp sợ, chỉ thấy sắc mặt của Nguyễn Tố đặc biệt không tốt. Quầng thâm dưới mắt cũng thực rõ ràng, mấu chốt nhất chính là hình như cô bị người ta tát..
"Trời ơi, cô làm sao vậy?" Hồ hộ công kinh ngạc vây quanh Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố vội vàng quay đầu đi, kéo khăn quàng cổ che khuất khuôn mặt của mình, giọng nói của cô có chút khàn khàn: "Không sao, chị Hồ, canh hầm xong chưa?"
Mẹ Quý nói, khi Hồ hộ công đến thấy trong nhà không có người đã gọi điện thoại cho bà, bà dứt khoát để Hồ hộ công đi chợ mua thức ăn làm cơm, hầm canh.
Hồ hộ công vẫn muốn nhìn khuôn mặt của Nguyễn Tố, nhưng bị cô che khuất, không nhìn thấy được gì.
"Hầm xong rồi, là canh sườn mà lão thái thái muốn uống."
Nguyễn Tố ừ một tiếng: "Gói lại đi, tôi muốn đưa đến bệnh viện."
Hồ hộ công kìm nén không được lòng hiếu kỳ: "Bệnh viện? Là lão thái thái xảy ra chuyện gì, hay là?"
Nguyễn tố mí mắt buông xuống: "Minh Sùng đều là đưa thức ăn vào thông qua ống thông dạ dày, hôm qua bị nhiễm trùng một chút phải ở lại bệnh viện mấy ngày."
Nói xong, cô lại có chút khó xử nói: "Chị Hồ, có thể nhờ chị đến bệnh viện chăm sóc Minh Sùng không? Ban ngày tôi còn phải đi làm, ở lại bệnh viện tôi chịu không nổi, không có người giúp, bà cũng không cho tôi mời hộ công. Chị Hồ, tôi thêm tiền lương cho chị được không?"
Hồ hộ công vừa nghe lời này liền biết Nguyễn Tố bị mẹ Quý giày vò rồi.
Khuôn mặt kia, khẳng định là bị mẹ Quý đánh rồi. Mẹ Quý này thật là một người tàn nhẫn, vậy mà tra tấn con dâu của mình. Cô ta là hộ công, biết chăm sóc người thực vật rất vất vả, cũng biết Nguyễn Tố bình thường phải đi làm. Bây giờ Quý Minh Sùng ở bệnh viện, mẹ Quý còn bắt cô một bên đi làm, một bên chăm sóc Quý Minh Sùng..
Nói không chừng a, căn bản không có bị nhiễm trùng, mà chính là mẹ Quý thành tâm muốn giày vò Nguyễn Tố như vậy.
"Tôi thật sự chịu không nỗi nữa."
Nguyễn Tố đỏ hốc mắt, khó chịu cực kỳ: "Vô duyên vô cớ hướng tôi mà nổi giận, bây giờ mặc kệ tôi nói cái gì làm cái gì, bà ấy cũng xem như là cái gai trong mắt. Chị Hồ, chị giúp tôi, có được không?"
Hồ hộ công trong một khoảnh khắc đã muốn đồng ý.
Cô ta cũng nhìn không nổi nữa, muốn giúp Nguyễn Tố, để cho cô nhanh chóng rời đi cho xong. Thật sự cũng không cần thiết phải phí thời gian ở cái nhà này, canh giữ một người thực vật làm gì chứ?
Nhưng lời đến bên miệng rồi cô ta lại nuốt xuống. Cô ta nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nghĩ đến người nọ chi ra mười mấy vạn.
Bỏ đi, ai sống ở trên đời này mà không đau khổ, đó đều là vận mệnh, đành phải nhận vậy.
Hiện tại lão thái thái rõ ràng muốn tra tấn Nguyễn tố, cô ta đi bệnh viện, lão thái thái tuyệt đối sẽ không vui. Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta ích kỷ mà từ chối: "Nguyễn tiểu thư, không phải tôi không giúp cô, cô cũng biết, nhiệm vụ chủ yếu của tôi là chăm sóc lão thái thái. Lão thái thái không nhắc đến, tôi nào dám làm. Lại nói, tôi chân tay thô tục, lão thái thái cũng không yên tâm để tôi chăm sóc tiên sinh, có phải không?"
Nguyễn Tố có chút thất vọng lên tiếng, đại khái cũng là sợ mẹ Quý, rụt rụt cổ: "Vậy được rồi.."
Nguyễn Tố đem theo bình giữ ấm, tính toán thời gian liền ra ngoài đi đón Đậu Tương.
Hồ hộ công đứng ở trước cửa nhìn Nguyễn Tố đi xa xa, lúc này mới gọi điện thoại cho Chương Kiến cấp báo chuyện này: "Lão thái thái kia thật là tàn nhẫn, thay đổi cách thức giày vò Nguyễn tiểu thư. Tôi thấy, Nguyễn tiểu thư bị bà ta tát một tát, bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy."
Chương Kiến lại đem nguyên lời này truyền đạt lại cho Nguyễn Mạn.
Nguyễn Mạn nghe xong quả nhiên vui vẻ muốn chết. Cô ta đã nói rồi mà, kiếp trước cô ta không ít lần giao tiếp với mẹ Quý. Đó căn bản không phải là môt người dễ chung sống, nhìn cô ta chỗ nào cũng chướng mắt, giày vò cô ta không ít. Nguyễn Tố về điểm này không thông minh làm sao có thể xoay chuyển được càn khôn. Cô ta nghĩ, Nguyễn Tố bất quá cũng chỉ như thế mà thôi, nói không chừng sau này sống còn thê thảm hơn cả cô ta ở kiếp trước. Cô ta sung sướng cực kỳ, thậm chí còn ngâm nga một bài hát. Cáigọi là sung sướng trên sự đau khổ của người khác, chính là như Nguyễn Mạn bây giờ.
Nguyễn Tố sống càng thê thảm, cô ta càng vui vẻ.
Cô ta cùng Nguyễn Tố cũng không có thù hận gì, nhưng thân phận của hai người bọn họ đã định sẵn rồi, bắt buộc phải đối địch nhau.
Nguyễn Tố ở trên đường đón Đậu tương, hai người cùng ngồi tàu điện ngầm đến bệnh viện. Đậu Tương vô tình nhìn đến má phải của Nguyễn Tố có chút sưng đỏ, vẻ mặt nó nghiêm túc kéo cô đến bên một góc, sau khi cẩn thận nhìn một hồi nó nói: "Mặt của thím làm sao vậy, có phải bị người khác đánh không?"
Thằng bé mặc dù rất muốn nhanh đến bệnh viện gặp chú nó nhưng nó càng quan tâm đến thím hơn.
Nguyễn Tố từ trong túi xách lấy khăn ướt tẩy trang ra, lau lau mặt mình, chờ bên má phải trắng nõn sạch sẽ trở lại rồi, cô cười cong cong mắt: "Một chút tài mọn."
Đậu Tương oa lên một tiếng: "Thật thần kỳ, sao thím lại muốn làm như vậy?"
Nguyễn Tố nghĩ nghĩ, nghiêm trang mà nói: "Thủ thuật che mắt."
Vì mê hoặc Nguyễn Mạn.
Chuyện Quý Minh Sùng tỉnh lại, bây giờ không thể để cho Nguyễn Mạn biết.
Ít nhất cho đến khi cô ta thành thành thật thật, không thể để cô ta biết được.
Cô đã nghĩ đến biện pháp làm cho Nguyễn Mạn trở nên thành thật.
Trên đời này người không hy vọng Quý Minh Sùng tỉnh lại nhất chính là Nguyễn Mạn.
Đậu Tương sờ sờ cằm: "Nghe có vẻ rất cao thâm."
Nguyễn Tố bị nó chọc cười, kéo nó vào tàu điện ngầm: "Dù sao, con chỉ cần nhớ kỹ, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn là được rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.