Nguyễn Tố rất hiểu con người của Nguyễn Mạn. Cô tuyệt đối không tin Nguyễn Mạn có lòng tốt với cô, chỉ sợ trên đời này người không muốn Quý Minh Sùng tỉnh lại nhất chính là Nguyễn Mạn. Sở dĩ trên bàn ăn nhắc tới chuyện này chẳng qua là để phô trương tài lực của Lâm Hướng Đông, để cô, mẹ Quý và Đậu Tương thêm ngột ngạt thôi. Thật kỳ lạ, Nguyễn Mạn giở thủ đoạn này ra cũng không phải mới một hai lần, rõ ràng trước đây cô có thể coi như không thấy, bây giờ lại cảm thấy tức giận.
Vào lúc mọi người đều cho rằng Nguyễn Tố sẽ không nói gì, chỉ thấy cô một bên bóc vỏ tôm cho Đậu Tương một bên nhàn nhạt nói: "Chuyện của nhà họ Quý không cần cô phải nhọc lòng, mỗi người đều tự sống tốt cuộc đời của mình là được rồi. Không cần phải nhìn chằm chằm xem nhà người khác như thế nào, không có ý nghĩa gì cả, có đúng không?"
Lời của mẹ Quý và Đậu Tương vừa nãy đã khiến cho Nguyễn Mạn sắp tức chết rồi. Lúc này thấy Nguyễn Tố luôn như cái bánh bao mềm lại ở trên bàn ăn dám cư xử với cô ta như vậy, cô ta lập tức "ba" một tiếng buông xuống đôi đũa ở trong tay, sắc mặt khó coi mà nói: "Chị còn không phải là quan tâm em sao? Em nếu không phải là em gái chị, chị quan tâm em không phải là ăn no rửng mỡ sao? Nếu như em sống tốt thì chị có cần nói hay không? Em sống không tốt liên lụy đến ba mẹ và anh trai cũng vì em mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap-giau-co-la-chong-toi/215423/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.