Ngồi trên xe Thịnh Viễn, Nguyễn Tố không tự chủ được mà nhớ đến khuê mật đã từng nói qua một câu. Cô ấy nói, rất nhiều nhân viên y tế đều có ít hoặc nhiều bệnh thích sạch sẽ.
Bên trong xe vô cùng sạch sẽ, thảm lót trong xe cũng cho người ta một loại cảm giác không nhiễm một hạt bụi.
Nguyễn Tố nhìn giày da của chính mình, yên tâm hẳn, cô cảm thấy may mắn vì hôm nay ra cửa cô đã lau sạch giày. Trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng rất sạch sẽ, hẳn là không làm cho thảm lót này bị nhiễm bụi bẩn không nên có.
Trên xe không có trang trí dư thừa, Thịnh Viễn thông qua kính chiếu hậu trong xe nhìn Nguyễn Tố, chỉ thấy vẻ mặt cô câu nệ, liền cười nói: "Nguyễn tiểu thư, cô uống nước không?"
Nguyễn Tố lắc đầu: "Bác sĩ Thịnh, cảm ơn, tôi không khát."
Nghe Nguyễn Tố mỗi một câu nói đều kèm theo một câu cảm ơn, Thịnh Viễn buồn cười: "Xưng hô như vậy hình như quá xa lạ. Với quan hệ của tôi và Quý Minh Sùng còn có nhà họ Quý, chúng ta có thể trực tiếp gọi tên của đối phương. Cô gọi tôi Thịnh Viễn là được, tan làm rồi còn nghe người khác gọi tôi là bác sĩ, tôi vẫn rất khẩn trương."
Nguyễn Tố cũng cười: "Được."
Trong xe ngăn cách mưa to như trút nước cùng ồn ào náo động bên ngoài xe.
Thịnh Viễn lái xe rất cẩn thận, lúc đi qua chỗ nước đọng, đều sẽ cố ý thả chậm tốc độ, tận lực không làm cho nước bắn lên người đi đường.
Hai người đều không am hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap-giau-co-la-chong-toi/1169197/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.