Editor: Trà sữa trà xanh
Văn Y có chút luống cuống tay chân, xoay người sang chỗ khác cầm quả táo, "Mật Mật nha, cậu ăn quả táo không? Mình gọt táo cho cậu ăn nha?"
Lạc Mật Mật khoát tay, "Không cần, trước tiên cậu nên trả lời vấn đề của mình đi, bằng không mình liền gọt cậu!"
Ánh mắt nghiêm nghị của Lạc Mật Mật bắn càn quét trên người Văn Y, khiến cô cảm thấy không được tự do, "Cậu quên rồi sao, tối hôm qua cậu ở quầy rượu nóng sốt, mình đưa cậu đến. . . . . . Đưa đến bệnh viện nha!"
Văn Y tránh né.
"Chậm, tối hôm qua mình ở quầy rượu sao? Một chút ấn tượng mình cũng không có nha! Mình nhớ là giống như mình ở trước cửa trường học bị người khác bắt cóc đây?" Lạc Mật Mật đưa tay ngăn lại, khiến Văn Y muốn chạy ra khỏi phòng bệnh đứng tại chỗ.
Văn Y vội vàng giảm giọng điệu , "Nào có, cậu nhớ lộn rồi, tối hôm qua cậu uốngsay không còn biết gì, không trách được đầu cậu xảy ra vấn đề!"
"Là đầu của mình xảy ra vấn đề sao?" Lạc Mật Mật sờ sờ đỉnh d[d[l;qd đầu của mình.
"Chẳng lẽ là uống nhiều rượu quá, nước vào rồi hả ?" Văn Y ngẹo đầu bổ sung một câu.
"Cậu nằm mơ đi, cậu nghĩ sao vậy? Mình thông minh như thế làm sao sẽ nước vào!" Lạc Mật Mật khinh thường.
Thấy Lạc Mật Mật không hề tiếp tục truy cứu nữa, Văn Y vội vàng tiến lên an ủi, "Đúng đúng, cậu thông minh như vậy, có phải nên dưỡng thân tốt hay không! Sáng hôm nay cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-rat-sung-cuc-cung-be-nho/539407/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.