Nhìn thấy Lạc Mật Mật, Bùi Nhã Phi không biết vì sao lòng tự ái của mình đột nhiên giống như sống lại, lập tức khiến cho cô có tinh thần.
Coi như mình tôn trọng Khương Ngọc Trân, không so đo với Khương Ngọc Trân, nhưng mà trước mặt cô nhóc này, mình không thể để mất mặt, mặt mũi là không thể vứt.
"Dì bảo đi là cháu đi sao? Cháu không đi, cháu ở chỗ này chờ Lạc Thiểu Trạch xuất hiện!" Bùi Nhã Phi đôi tay ôm ngực, tính cướng đầu nổi lên.
Lần này đáng giận điên rồi, Khương Ngọc Trân đưa tay muốn kéo Bùi Nhã Phi đi, may nhờ Lạc Mật Mật đứng ở bên cạnh kéo lại.
"Cô không đi phải không? Cô không đi tôi liền đánh cô đến khi cô đi mới thôi."
Tay dừng ở giữa không trung bị Lạc Mật Mật kéo trở lại, "Mẹ, mẹ làm gì thế? Nơi này là công ty, mẹ làm như vậy sẽ làm anh rất khó xử."
Thấy khuôn mặt mỉm cười của Lạc Mật Mật, Khương Ngọc Trân thu hồi tính khí.
"Để cho con tới giải quyết được chứ? Mẹ trở về phòng làm việc trước đi, xử lí xong con đi tìm mẹ." Lạc Mật Mật cười nói.
Khương Ngọc Trân nửa tin nửa ngờ, đứng tại chỗ thủy chung không muốn rời đi, vì vậy Lạc Mật Mật nhẹ nhàng vỗ cánh tay của bà, xoay người từ từ đi đến bên cạnh Bùi Nhã Phi.
"Chị Nhã Phi, cám ơn chị lần trước đã cứu em."
Bùi Nhã Phi kinh ngạc nâng mắt lên, nhìn Lạc Mật Mật mỉm cười chân thành, nội tâm ngược lại nổi trống lên, "Cô kêu tôi cái gì? Tôi. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-rat-sung-cuc-cung-be-nho/539393/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.