Lạc Thiểu Trạch cười vang, "Vậy anh ngược lại phải cảm ơn God rồi, nếu không anh là lão già đến nhìn em cũng không thèm nhìn anh một cái có đúng không?"
Nụ cười điềm tĩnh nở rộ trên khuôn mặt của Lạc Mật Mật, mái tóc dài bị gió nhẹ nhàng thổi tản mạn, dựa vào hơi thở mềm mại mà cố tình nhảy múa. Cô từ từ đến gần, dựa vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch.
"Sẽ không, đời này em thật may mắn biết anh, cho dù anh biến thành gì thì em cũng sẽ không buông tha anh."
Lạc Thiểu Trạch ngửa đầu lên trần nhà nhìn đèn treo sáng rực rỡ, ôm Lạc Mật Mật từ trong trái tim nở nụ cười.
"Đông đông đông..." Không biết là người nào ở thời điểm không thích hợp gõ cửa phòng ngủ.
"Trạch nhi, con có ở nhà không?" Một giọng nói thâm trầm truyền từ ngoài cửa.
Lạc Mật Mật thức tỉnh, "Là ba! Ba____"
Lạc Mật Mật chạy như bay ra ngoài cửa, nhảy bổ nhào vào trong ngực Lạc Văn Huy.
Lạc Văn Huy, chủ tịch tập đoàn thời trang MW ở thị trường Hoa Kỳ, ở Mỹ tài sản có mấy tỷ. Vị này nhìn qua giống ông cụ hào hoa phong nhã, cũng không phải là nhân sĩ nho nhã gì, tính tình ông ấy nỏng nảy nổi danh, cũng là người trọng tình trọng nghĩa.
"Ai nha, Mật Mật, trái tim nhỏ bé của ba, còn làm ba lo muốn chết! Như thế nào, gần đây học hành có được không? Học viện Hoàng Đế không tệ chứ? Ban đầu nếu không nghe ba, làm không tốt thì con sẽ phải hối hận." Lạc Văn Huy vui mừng nhướng mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-rat-sung-cuc-cung-be-nho/539389/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.