Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, "Là thời đại nào rồi, anh không phải biết hiện tại lưu hành nấu phu gia đình sao? Đây chính là nấu cơm‘ nấu ’, trượng phu ‘ phu ’. Mau đứng lên cho em!"
Lạc Mật Mật nhanh nhẹn nhảy lên giường, giống như là bình thường dùng sức nhảy lên, trong miệng còn không ngừng lớn tiếng la hét.
"Đứng lên, đứng lên, anh không đứng dậy chính là Đại Cẩu Hùng!"
Lạc Thiểu Trạch thật là không cách nào nhịn được cô nhóc rồi, cảm giác cũng không ngủ được rồi, dứt khoát đứng lên xem cô muốn làm gì đi!
"Ai, tổ tông của anh, rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Bảo anh giặt quần áo nha, ừ, giặt quần áo dưới đất đi." Lạc Mật Mật ôm ngực nhìn trời, dáng vẻ có chút hả hê.
"Tại sao anh phải giặt quần áo, cái này không phải là làm khó anh sao? Hơn nữa, tại sao anh phải nghe lời em, thiệt là."
"Thôi đi, anh thiếu em lời xin lỗi phải không? Hơn nữa không phải anh nói muốn giải thích cho em nghe sao? Hơn nữa, coi như anh giải thích, còn phải xem em có muốn tha thứ cho anh không!"
Đứa nhỏ này, giống bị điên rồi, điều này cũng không giống như tính cách của cô, tình huống bình thường cô sẽ biết rõ mọi chuyện rồi nổi điên, thế nhưng lần này một chút cũng không nóng nảy đây?
"Mật Mật, anh. . . . . ."
"Anh cái gì anh, lời của anh trước nuốt về trong bụng đi, giặt quần áo đi."
Lạc Thiểu Trạch ôm lấy ga giường vây quanh nửa người dưới, từ từ bò dậy, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-rat-sung-cuc-cung-be-nho/539379/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.