Ngược lại lúc này Tề Nguyên Kiệt thì vui mừng, Lạc Thiểu Trạch đã mặc kệ thì hắn còn sợ gì. Vừa mới bắt đầu, Tề Nguyên Kiệt còn tưởng rằng sẽ cùng Lạc Thiểu Trạch đối đầu một phen, hiện tại sự lo lắng này không cần thiết, mình không chỉ có có thể báo thù, nói không chừng còn có thể ôm được mỹ nhân về đấy. Về phần Lạc Thiểu Trạch, chỉ cần hôm nay hắn không nhúng tay vào chuyện này, về sau muốn xử lí hắn còn không dễ dàng sao? Hình như Tề Nguyên Kiệt tính toán quá sớm. Hắn không biết, Lạc Thiểu Trạch có thể không cần cái gì, nhưng không thể mất đi Lạc Mật Mật. Hôm nay, ngay cả Lạc Mật Mật mà Lạc Thiểu Trạch cực kỳ trân quý cũng bỏ qua, sau này có cái gì có thể uy hiếp đến hắn đây? "Lạc Thiểu Trạch, anh có ý tứ gì?" Khuôn mặt Lạc Mật Mật thất vọng, cúi đầu nhìn sàn nhà, giống như chuyện như vậy là ngoài dự đoán, giống như là một loại đả kích hung hăng đập chính mình, làm cho cô rất khó chịu, nhưng là rất nhanh dựa vào cái bàn bên cạnh. Lạc Thiểu Trạch mới vừa bước ra mấy bước thì vẻ mặt phức tạp, nghe được lời nói của Lạc Mật Mật thì dừng bước. Ai cũng không thấy được vẻ mặt của anh lúc này, càng không có người hiểu trong lòng anh nghĩ ra sao, thậm chí ngay cả chính anh cũng không biết. Có lẽ là quá cưng chiều Lạc Mật Mật rồi, khiến lúc này đột nhiên anh có cảm giác mệt mỏi; có lẽ là không muốn nhìn thấy Lạc Mật Mật giống như là đứa bé chưa trưởng thành, cả ngày gây họa khắp nơi chờ anh tới xử lí, anh cũng hi vọng Lạc Mật Mật biết gánh chịu hậu quả, hiểu rằng có một số việc cần tự mình phụ trách. Nhưng, giao Lạc Mật Mật cho Tề Nguyên Kiệt, như vậy đúng sao? Trong lòng Lạc Thiểu Trạch cũng bất ổn, thấp thỏm không yên. Anh cũng hoài nghi quyết định này của mình có đúng không, có phải không đúng lúc, có phải trong tương lai sẽ làm mình hối hận. . . . . . Nhưng, anh không có cách nào quay đầu lại. "Ý của anh em còn không hiểu sao? Tự mình gây họa thì tự dọn dẹp." Hai câu nói lạnh lẽo nặng nề ném tới, khiến Lạc Mật Mật vô lực tiếp nhận cũng đã rơi trên mặt đất, rơi rất đau. Mặt Lạc Mật Mật tràn đầy nước mắt, lúc này lúc cô mới hiểu được ý tứ của Lạc Thiểu Trạch—— anh bỏ mặc cô. Lạc Mật Mật từ từ nâng lên ánh mắt mông lung của mình, nhìn bóng lưng dần biến mất, lòng tràn đầy thê lương. Mình gây họa. . . . . . Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần mình gây họa đều là Lạc Thiểu Trạch giúp mình dọn dẹp, không có câu oán hận, không có cố kỵ. Cô đã sớm xem những thứ này thành một thói quen, một thói quen được cưng chiều, nhưng bây giờ, đột nhiên, anh bỏ mặc, tại sao? Trong lòng Lạc Mật Mật bắt đầu bi thương, một loại cảm giác xé rách đau ở trong lòng chưa bao giờ có, không để cho trong lòng cô hô hào, ở trong lòng cuồng tiếu. Chẳng lẽ anh bắt đầu thấy mình phiền sao? Căn bản anh không hiểu lòng của cô? Cô gây họa, vì cái gì, không phải là vì có thể hấp dẫn chú ý của anh, có thể chiếm được một tia quan tâm của anh sao? Ngược lại anh và Bùi Nhã Phi có thể tình chàng ý thiếp, tại sao cô lại không thể gây ra xì căng đan, đi gây họa đây? Thật vất vả trông được anh xuất hiện, lại chỉ giữ lại một bóng lưng lạnh lùng cùng lời nói tuyệt tình, để cho cô một mình thở dốc trong lúc nguy hiểm, Lạc Thiểu Trạch, em bắt đầu có chút hận anh. Mặc cho nước mắt rơi tí tách trên mặt đất, một phần đã khô ráo, phần thì đọng nước. Tề Nguyên Kiệt không quan tâm, ngược lại đứng đối diện hả hê , "Ơ, xem ra người ta là bỏ mặc cô, đả thương lòng của cô vợ nhỏ, tôi rất tâm thương nha!" "Tề Nguyên Kiệt, anh thật là quá đáng!" Tô Trạch đứng ở bên cạnh sớm nhìn không nổi rồi, xông về trước chỉ vào Tề Nguyên Kiệt tức giận không thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]