Editor: Trà sữa trà xanh
Hiệu trưởng chưa từng có gặp kiểu học sinh này, rõ ràng là mình phạm sai lầm không vội vàng ẩn núp ngược lại chủ động xuất hiện chất vấn người khác, chẳng lẽ không sợ người khác truy cứu sao?
Hiệu trưởng cố ý thở ra một hơi dài, cười khanh khách nhìn tiểu nha đầu không dể chọc trước mắt này, "Mật Mật đúng không? Thầy không biết rõ ý của em là sao, chuyện này Tô lão giáo sư cũng không có truy cứu, cho nên nhà trường cũng chưa có để ở trong lòng, chẳng lẽ như vậy không được sao?"
"Không tốt!" Lạc Mật Mật như đinh chém sắt.
. . . . . . Vậy làm sao cho tốt?"
"Bộ râu của Tô lão giáo sư là em làm, thầy xem máy giám sát thì biết, nhưng tại sao không truy cứu đây? Đây chính là lão sư mà trường học coi trọng nhất, tại sao xuất hiện chuyện như vậy lại không có một chút phản ứng đây?"
Nghe Lạc Mật Mật nói xong, trong nội tâm hiệu trưởng tâm thần bất định lo lắng, càng thêm không hiểu Lạc Mật Mật đến cùng muốn làm cái gì rồi, chỉ ngồi trên ghế cao nhìn học trò này.
"Hiệu trưởng, em cho thầy làm như vậy không được."
"Vậy em có ý gì đây?" Đôi tay hiệu trưởng đặt ở trên bàn, chân mày vắt thành một cục.
Lạc Mật Mật ho nhẹ một tiếng, chạy đến bàn làm việc đối diện ngồi xuống, "Hiệu trưởng, thầy nên theo quy định của trường trừng phạt nghiêm khắc mới đúng, như vậy mới là công đạo, vì Tô lão giáo sư mở rộng chánh nghĩa nha."
"À? !" Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-rat-sung-cuc-cung-be-nho/539357/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.