"Tổng giám đốc Tề, anh dẫn tôi tới loại địa phương này không chỉ muốn nói chuyện phiếm với tôi thôi chứ? Lạc Mật Mật nháy mắt, trêu đùa cười khẽ.
Nhìn Lạc Mật Mật trực tiếp như vậy, Tề Nguyên Kiệt ngược lại ngượng ngùng "À, em không phải nói mấy ngày nay mệt chết đi à, muốn tìm một địa phương nào đó nghỉ ngơi một chút, cho nên anh đặt cho em một căn phòng ở tầng trên, em có thể lên đó nghỉ ngơi."
"Anh thật tốt, cảm ơn anh." Lạc Mật Mật ưu nhã đứng dậy, cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi, mới vừa nhấc chân ra, nâng cằm nhẹ nhàng quay lại, "Tổng giám đốc Tề, để cho anh ngồi đợi chỗ này, chẳng phải quá mệt mỏi sao, nếu không..."
"À, anh hiểu, anh hiểu." Tề Nguyên Kiệt giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, vọt đứng dậy, vẻ mặt thỏa mãn đi tới Lạc Mật Mật.
Hiểu cái hòn bi, hôm nay bản cô nương sẽ để cho anh tốt nhất hưởng thụ một lần! Để cho anh biết về sau không bao giờ dám hưởng thụ nữa!
Chủ động dồn dập mà Tề Nguyên Kiệt cũng không để ý, người đàn ông nhìn đến con mồi của mình sẽ làm cho đại não hôn mê, cố gắng đi tới.
Vì vậy, hai người cùng vào thang máy.
Bên ngoài khách sạn.
"Lão đại, em thấy Mật mật và Tề Nguyên Kiệt đi, chúng ta có nên xuống xem một chút không?" Ngồi ở vị trí tài xế Tô Trạch cố gắng liếc nhìn sảnh tiếp khách của khách sạn, xác định tin tức của mình chính xác không có nhầm lẫn.
Nói chuyện hồi lâu rồi vẫn chưa thấy lão đại hồi âm, Tô Trạch không giải thích được xoay người mới phát hiện trong buồng xe trống không. Đang lúc Tô Trạch bắt đầu hốt hoảng, nhìn qua cánh cửa xe thấy bóng dáng lão đại chạy về phía khách sạn.
"***, đến tận cùng muốn làm cái gì à? Chẳng lẽ Lạc Mật Mật em không muốn sống sao? Còn tên Tề Nguyên Kiệt kia muốn chết hả? Nếu dám đụng đến Mật Mật nhà tôi, tôi sẽ lấy tính mạng của hắn ta!"
Lạc Thiểu Trạch lẩm bẩm, chạy thật nhanh về phía khách sạn Phú Hào.
Người bên ngoài rất vội, nhưng người bên trong tựa hồ như không gấp gáp.
Tề Nguyên Kiệt và Lạc Mật Mật cùng đi vào thang máy, hướng hành lang phòng khách đi tới. Đoạn
[email protected]/q'd đường này tựa hồ đặc biệt khá dài, ít nhất đối với những người khác là như vậy.
Mặc dù khẽ cúi đầu đi thật lâu, nhưng Tề Nguyên Kiệt vẫn liếc mắt nhìn Lạc Mật Mật. Ánh mắt động lòng người, sóng mũi thật cao, đôi môi khêu gợi, ngực đầy đặn, cặp mông săn chắc...Tất cả đều đẹp, khiến cho Tề Nguyên Kiệt không nhịn được nhích lại gần, lại gần thêm nữa....
Đột nhiên, một bàn tay to ôm lấy eo Lạc Mật Mật, đầu tiên Lạc Mật Mật cả kinh, rất nhanh liền biết đó là bàn tay quấy rối của Tề Nguyên Kiệt, vì vậy vô cùng bình tĩnh cười một tiếng.
"Tổng giám đốc Tề, anh sốt ruột có phải không? Đây là hành lang mà anh còn như vậy, ngộ nhỡ người ngoài nhìn thấy không tốt, tôi không muốn người ta nói xấu."
Nhìn thấy dáng vẻ và ánh mắt trêu đùa của Lạc Mật Mật, Tề Nguyên Kiệt lập tức lộ bản sắc sắc lang, thuận thế đem mặt dán lại gần, "Sợ cái gì, dù sao em sớm muộn gì cũng thuộc về tôi."
"Vậy sao?" Nói xong, Lạc Mật Mật đưa tay nhéo tay Tề Nguyên Kiệt, hung hăng nhéo thật mạnh, cộng với móng tay nhọn dài xen lẫn trong đó, giống như càng cua kẹp cánh tay bẩn thỉu của Tề Nguyên Kiệt mơ hồ thấy cả máu. Chỉ nghe Tề Nguyên Kiệt "Ngao" lên một tiếng, vọt bắn đi ra.
"Nha đầu này thật không biết thương người, cư nhiên xuống tay độc ác như vậy, em xem tay của tôi này... Á!" Tề Nguyên Kiệt dựa vào tường, miệng méo xệch, tay bị thương run run.
Nhưng chỉ mới bắt đầu thôi, lợi hại còn ở phía sau!