Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Xin lỗi, là ba không chăm sóc tốt cho con.” Vu Thành thấp giọng nói, trong mắt ướt át, nhiều năm như vậy ông không hề giúp đỡ bọn cô, để các cô chịu khổ ở bên ngoài nhiều năm như vậy! lê quý đônn
Âu Dương Lãnh đứng ở cửa ra vào nhìn, vô cùng vui mừng cho Vu Thiện, bây giờ cô có ba yêu thương rồi, vậy anh không cần lo lắng nữa, hốt gọn một mẻ Đinh Hoa và người kia.
Anh xoay người rời đi, vừa lúc Hắc Tử và Hắc Mộc đi tới, anh nói bên tai Hắc Tử mấy câu, Hắc Tử lập tức xoay người rời đi, còn Hắc Mộc thì phái người canh chừng bệnh viện, không để nguy hiểm tới gần Vu Thiện.
“Lão đại, xin cậu cứu tôi.” Một người đàn ông có một vết dao khắc trên mặt, người đàn ông không ngừng dập đầu xuống đất, hi vọng người đàn ông trước mặ có thể cứu gã rời khỏi chỗ này. Từ sau khi bị cảnh sát bắt được ở cao ốc Vu thị, bị nhốt trong tù từ đón đến giờ, u ám không thấy ánh mặt trời, hàng ngày đều có người thẩm vấn gã, có đôi khi còn bị đánh, gã không chịu được, rất muốn thoát ra ngoài.
“Cổ Minh, ông đã bị cảnh sát bắt được, còn hi vọng rời đi?” Người đàn ông thong thả xoay người, lộ ra một gương mặt, đó là khuôn mặt tuấn tú mang theo nét ngây thơ, rõ ràng là Âu Dương Văn.
“Lão đại!” Cổ Minh hoảng sợ, cậu ta nói như vậy chắc là không cứu mình rồi?
“Cổ Minh, khi thất bại, ông nên biết hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-phu-nhan-chay-roi/555205/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.