Chương trước
Chương sau
Edit: Ngọc Hân 
“Thím Lan, mợ chủ đâu?” Âu Dương Lãnh đứng trong đại sảnh tối om, lớn tiếng hỏi thím Lan đứng ở cửa, gương mặt tuấn tú đen xuống, đây là ý gì?
“Mợ chủ ở trên lầu.” Thím Lan bình tĩnh nói, không phải mợ chủ nói cậu chủ sẽ không trở về sao?
“Tại sao không bật đèn?” Cả khu nhà Âu Dương không bật một ngọn đèn nào, là anh không đóng nổi tiền điện ư?
“Là mợ chủ dặn, nói cậu chủ không về nên tắt đèn đi, tiết kiệm điện.” Thím Lan không nhịn được cong khóe miệng buồn cười, nhưng mà nhịn được, mợ chủ thật lợi hại.
“Cô ấy ở đâu?” Âu Dương Lãnh đưa tay xoa mi tâm mình, cũng không nhịn được cong khóe miệng, việc này quả thực Vu Thiện cũng dám làm!
“Mợ chủ ở trên lầu, hình như ngủ.” Giọng thím Lan có chút khoái trá nói, nhưng hình như tình trạng mợ chủ không được tốt.
“Ừm, bà nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Lãnh chậm bước đi lên lầu, nếu cô muốn tiết kiệm thay anh thì nghe theo cô vậy. lequydoonb
“Cậu chủ đi thong thả.” Thím Lan nhìn theo bóng dáng cậu chủ biến mất vội vàng quay đầu đi hướng ngược lại, khóe miệng cười vui vẻ, cậu chủ thế mà không tức giận, có phải cậu chủ thích mợ chủ không?
Âu Dương Lãnh đi tới phòng cô, xuyên qua khe cửa nhòm thấy bên trong đen ngòm, cô đã ngủ chưa? Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, kim giờ mới chỉ ở chín giờ, sớm như vậy mà cô đã ngủ? Anh dứt khoát mở cửa, bên trong truyền tới mùi vị của thuốc nước, Âu Dương Lãnh cau mày, cô bị thương?
Lúc Âu Dương Lãnh đứng trước cửa thì Vu Thiện đã tỉnh lại, nói chính xác thì cô vốn không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, không có chút buồn ngủ nào. Cô cho rằng Âu Dương Lãnh sẽ không đi vào, nhưng khoảnh khắc anh mở cửa, cô hơi hoảng hốt, anh ta vì người phụ nữ của mình mà tới tìm cô gây phiền toái sao?
Anh đi tới mép giường, bật đèn đầu giường, thấy bộ dạng cô ngủ say không nhịn được vươn tay vuốt ve mặt cô, cảm giác lạnh lẽ khiến anh chấn động, cô không thoải mái sao? Đồng thời cảm giác khoảnh khắc mình chạm vào cô, cô run rẩy!
“Em bị thương?” Âu Dương Lãnh quan tâm hỏi, anh biết cô không ngủ!
“Không sao, chỉ là cái đó tới.” Cô nói dối, ánh mắt vẫn không mở, cổ tay bị phỏng và chỗ bị thương truyền tới cơn đau, nhưng cô không kêu.
“Để tôi nhìn xem.” Âu Dương Lãnh vừa nói vừa muốn vén chăn trên người cô lên, anh nhớ lại hồi chiều mình bảo cô đi lên lầu, động tác hơi mất tự nhiên, có phải bị thương không?
“Tôi nói, không sao.” Vu Thiện cũng rất cố chấp, cô nhắm mặt lại không muốn nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của Âu Dương Lãnh, đánh một cái rồi cho một viên kẹo sao?
“Buông tay ra, em muốn tôi dùng bạo lực sao?” Chắc chắn cô có chuyện giấu mình, ngay cả mắt cũng không chịu mở.
“Thiện Nhi, em quên cảm giác trong bồn tắm sao?” Hơi thở lạnh lùng của Âu Dương Lãnh truyền tới, nằm sấp trên người cô, trong miệng phun ra lời nói tàn nhẫn nhất bên tai cô. Nhớ tới buổi chiều, Âu Dương Lãnh không để ý cô giãy dụa, mạnh mẽ đè cô như trong bồn tắm khiến cô hít thở không thông. Trải qua cảm giác quanh quẩn bên bờ sống chết khiến trong nháy mắt lòng cô lạnh như băng, cô buông tay giữ chăn ra, giấu cổ tay bị thương xuống dưới.
“Như thế này mới ngoan!” Âu Dương Lãnh cười khẽ, cảm thấy cô ngừng giãy dụa nở nụ cười tà ác, anh cần chính là người phụ nữ biết điều, mặc dù bây giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát ban đầu sắp xếp nhưng anh không hối hận.
Vén chăn lên, phát hiện cô giấu tay dưới người mình, tại sao cô phải giấu tay? Không để ý cô yếu ớt giãy dụa Âu Dương Lãnh nhìn thấy chỗ da ở cổ tay cô bị trầy, còn có cả mu bàn tay bị phỏng!
“Đáng chết! Bị thương sao không nói?” Giọng Âu Dương Lãnh tức giận nói, nắm bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô lên, nghĩ tới tình huống buổi chiều cô bưng trà cho Mỹ Nhi, tay Mỹ Nhi hoàn toàn không có dấu vết bị thương! Chẳng lẽ bị thương không phải là Mỹ Nhi mà là Vu Thiện!
Còn bị trầy da là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mình vô tình đẩy khiến cô bị thương? Đáng chết, sao cô không nói? Âu Dương Lãnh thấp giọng nguyền rủa chửi mình, tại sao có thể để cô bị thương chứ?
“Đã bôi thuốc, không sao.” Vu Thiện mở mắt nhìn nhìn Âu Dương Lãnh đang chán nản, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt, đàn ông như vậy, tại sao lại có nhiều người phụ nữ thích?
“Tự em bôi thuốc?” Tầm nhìn của Âu Dương Lãnh từ cổ tay chuyển sang mặt cô, vẻ mặt cô lại có thể bình tĩnh thế, cô không quan tâm mình lo lắng cho cô sao?
“Vâng, không có chuyện gì, tôi muốn nghỉ ngơi.” Vẻ mặt Vu Thiện bình tĩnh, không chút tức giận, không phải cô không muốn tức giận mà là không cần thiết, hơn nữa cô chỉ tạm thời ở lại chỗ này, chờ thân thể mẹ khỏe hơn cô sẽ dẫn mẹ rời đi.
“Để bác sĩ tới xem cho.” Âu Dương Lãnh vẫn còn lo lắng, vết thương của cô là do mình tạo thành, làm thế nào cũng muốn xác định cô không bị sao.
“Không cần, nhanh lành lại thôi.” Vu Thiện từ chối, cô không phải là phụ nữ yếu đuối, chút vết thương nhỏ này cô không quan tâm.
“Được rồi, khó chịu thì phải nói, còn ngày mai là ngày thứ ba lại mặt, có cần gì bảo thím Lan đi mua.” Âu Dương Lãnh nói, sau đó đứng dậy đi về phía cửa, vết thương của cô là do mình, anh sẽ không cho phép có người ra tay với cô.
“Tôi muốn đi gặp mẹ.” Vu Thiện nói với theo bóng lưng anh, cô muốn gặp chỉ có mẹ.
“Được, em nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Lãnh đứng ở cửa đồng ý nói, sau đó không quay đầu lại rời đi.
Cho đến khi Âu Dương Lãnh đóng cửa lại Vu Thiện mới cười khẽ, nụ cười cô đơn.
Hết chương 52
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.